Chương 20 - Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Hạ Tùng Bách nghe thấy vậy thì mày nhăn lại, rồi anh ngẩng đầu nhìn cô một cái. Ánh mắt đen láy kia sâu thẳm giống như một con sói kiêu ngạo vậy, từng giọt một mồ hôi trong suốt chảy dài theo khuôn mặt anh rơi xuống đất, khiến Triệu Lan Hương nhìn chăm chú vào từng đường nét trên gương mặt anh, xương gò má hơi nhô cao lên, làn da màu lúa mạch bị phơi dưới nắng mặt trời trở nên sẫm màu hơn, vừa gầy lại vừa đen. Nhưng dáng vẻ cởi trần làm việc dưới nắng này của anh lại tràn đầy hương vị đàn ông không thể nghi ngờ gì cả. Đây là Hạ Tùng Bách thời trẻ cơ bắp tràn đầy sức mạnh, hấp dẫn chí mạng. Gương mặt Triệu Lan Hương không khỏi nóng lên, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, sau khi nói dứt lời, cô vội vã cúi đầu chạy về phòng chứa củi.
Hạ Tùng Bách dùng mu bàn tay lau mặt qua loa một cái ánh mắt dõi theo bóng lưng đang dần biến mất, rồi mới lại tiếp tục quay về với đống củi, sau đó yên lặng tiếp tục lặp đi lặp lại từng động tác nhàm chán để trẻ hết đống củi ấy ra. Tuy rằng anh gầy, nhưng mà lại có sức trẻ của tuổi thanh niên, cộng thêm với việc dạo này thức ăn được cải thiện nên dưới làn da đen nhánh kia đã bắt đầu có thêm chút thịt.
Triệu Lan Hương không ngờ rằng khi cô đi đến phòng chứa củi thì lại trông thấy hai người kia đang ăn uống vui sướng như đang tranh đua với nhau ở trong đó, cứ như đã bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Đường Thanh được dạy dỗ rất tốt, vẫn biết kiềm chế một chút mặc dù lúc ăn cũng như hổ đói nhưng cũng không quá khó coi. Còn Tưởng Mỹ Lệ thì đã hoàn toàn vứt bỏ hết sự rụt rè ngượng ngùng của cô gái nhỏ, cô ta cũng quên mất người thanh niên đang ngồi ăn chung với mình là người cô ta thầm trộm mến.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu được vì sao ngày hôm ấy Chu Gia Trân lại húp mì sợi sùm sụp như thế, cứ như cả đời này chưa từng được ăn mỳ vậy. Bởi vì nó quá là ngon. Ngon không thể tưởng tượng được. Gặp đúng dịp cả tháng rồi Tưởng Mỹ Lệ chưa được ăn món gì ngon, thì ngon tám phần cũng biến thành mười phần
Món mì của Triệu Lan Hương đối với Tưởng Mỹ Lệ mà nói đúng là món ăn rất ngon. Nước dùng thơm ngon đậm đà, soi mì mềm mại dai dai không bị nát, khi hàm răng cắn xuống dường như cũng có thể cảm nhận được sự dai dai của nó, còn có món thịt ba chỉ phủ lên trên càng khiến cho người ta mê muội hơn, cắn một miếng đã rất thơm ngon, càng nhai càng thoải mái, trong miệng lưu mãi không hết mùi vị.
Tưởng Mỹ Lệ đang cầm bát mỳ nói hổi ăn, vừa ăn vừa nghĩ may mà mình được phân đến cùng một chỗ với Triệu Lan Hương, nếu không thì làm sao được ăn món nào ngon tuyệt vời như vậy. Lúc này cô ta đã hoàn toàn quên hết món bánh bao mà mình vẫn luôn nhung nhớ rồi, món mì này đã nắm được trái tim thiếu nữ của cô ấy.
Tưởng Mỹ Lệ húp mì sợi, cô ta hành động nhanh như chớp đã ăn hết bát mì, rồi ợ lên một tiếng. Thấy trong nồi vẫn còn thừa chút mỳ sợi, cô ta liền quay sang nói với Triệu Lan Hương: "Tôi muốn ăn thêm bát nữa."
Lúc này Triệu Lan Hương cũng đã ngồi xuống, cô chậm rãi ăn bát mỳ thuộc về mình đang ở trước mặt. Tưởng Mỹ Lệ thấy Triệu Lan Hương không để ý đến cô ta thì nghiến răng nghiến lợi. Có điều cô ta cũng không tức giận, bởi vì hiện giờ đầu óc của cô chỉ nghĩ về bát mì thơm ngào ngạt kia, cô ta tự mình đến bên cạnh chiếc nồi định múc thêm cho mình thêm nửa bát nữa.
Triệu Lan Hương nuốt xong miếng mì thì quay ra nói với Tưởng Mỹ Lệ: "Chị cả nhà họ Hạ và em út vẫn còn chưa về ăn cơm đâu, cô đừng lấy quá nhiều."
Tưởng Mỹ Lệ tức giận ói: "Hiếm khi cô mới mời tôi ăn một bữa mỳ, thế mà còn keo kiệt như vậy, được rồi, tôi biết rồi.".