Chương 18 - Mời ăn - Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Họ hàng nhà Tưởng Kiến Quân sinh thẳng một mạch sáu đứa con trai, mãi đến khi mẹ anh sinh anh xong sau đó bốn năm mới sinh tiếp được một cô con gái. Cho nên người nhà họ Tưởng đều vô cùng yêu thương cô công chúa nhỏ duy nhất trong nhà. Nhưng trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng rất hiểu, em gái anh ta đâu phải ai cũng dễ dàng nịnh nọt được.
Ánh mắt Triệu Lan Hương rơi vào trên lá thư, rồi sau đó chỉ À một tiếng không mấy hào hứng lắm. Không cần đọc thì cô cũng biết, trong thư chắc chắn là Tưởng Kiến Quân sẽ bảo cô phải chăm sóc kỹ cho Tưởng Mỹ Lệ vì từ nhỏ Tưởng Mỹ Lệ chưa từng phải chịu cực khổ bao giờ phải giúp đỡ cô ta nhiều hơn, tính tình Tưởng Mỹ Lệ ngây thơ dễ nổi nóng dễ bị người khác lừa gạt, bảo cô ở bên cạnh để ý chăm sóc cho cô ta.
Đương nhiên bây giờ cô không phải là vợ của Tưởng Kiến Quân, cho nên những chuyện này chắc chắn Tưởng Kiến Quân sẽ viết rất uyển chuyển. Loại thư kiểu này, Triệu Lan Hương chẳng muốn xem tí tẹo nào.
Cô mỉm cười nói: "A...!Phải không? Thư nhà của cô, tôi là người ngoài cũng không tiện xem, tôi còn có việc...! Không quấy rầy cô nữa nhé!”
Nói xong cô đi về phía phòng của Đường Thanh, rồi gõ cửa gọi anh ta. Tiếng đàn violon trong phòng dừng lại nhanh chóng, sau khi đẩy cửa ra thấy Triệu Lan Hương, ngay lập tức trên gương mặt trẻ tuổi của anh ta có thêm vài phần nhẹ nhõm cùng vui vẻ: " Xong rồi à?"
Triệu Lan Hương khẽ gật đầu, sau đó hào phóng nói thẳng: "Tôi mua được một ít bột mì trên thị trấn, sẵn dịp này khỏi phải hẹn ngày nữa, tôi mời anh ăn một bữa nhé”
Mỗi tháng cô đều muốn đi lên huyện ít nhất là ba chuyến để lén lút đầu cơ trục lợi làm việc xấu, đương nhiên không thể bắt ô tô được, nếu chỉ dựa vào hai chân đi bộ thì chắc cô sẽ mệt chết mất, biện pháp duy nhất chính là mượn xe đạp của Đường Thanh, cho nên cô phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy.
Chỉ có làm như vậy, thì sau này khi cô mượn xe mới không ngại nữa. Đường Thanh cũng không dài dòng, vừa nghe thấy được mời ăn cơm anh ta đã rất vui: "Như vậy phải cám ơn đồng chí Triệu rồi! Tôi đi thay quần áo trước đã, cô chờ một chút nhé."
Anh ta đang mặc một chiếc áo ba lỗ trắng ở nhà, hai cánh tay hở ra có chút lộ liễu, nếu đã đồng ý đi ăn với đồng chí nữ thì nhất định phải ăn mặc đàng hoàng một chút
Triệu Lan Hương kiên nhẫn đứng ở cửa phòng chờ anh ta, ánh mắt cô nhìn qua rào gỗ thì trông thấy Tưởng Mỹ Lệ. Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Tưởng Mỹ Lệ đã có chút tức giận đỏ phừng mặt lên, ánh mắt cô ta nhìn Triệu Lan Hương đầy cảnh giác: "Rốt cuộc thì cô đến đây làm gì?"
Triệu Lan Hương bị ánh mắt ấy khiến cho mơ hồ, sau đó đột nhiên nghĩ lại, Tưởng Mỹ Lệ đến nhà đại đội trưởng chưa hẳn là đã đến tìm đội trưởng, rất có thể là cô ta đến tìm Đường Thanh. Không ngờ trong ánh mắt Tưởng Mỹ Lệ lại tràn đầy địch ý như thế, Triệu Lan Hương thấy suy đoán của mình có khả năng là chính xác.
Khí chất của Đường Thanh rất tốt, cha mẹ đều là phần tử trí thức đang giảng dạy ở trường mỹ thuật, vẻ ngoài anh ta cũng không tệ rất ngay ngắn chỉnh tề, cộng với việc anh ta luôn thân thiết thích giúp đỡ mọi người, cho nên cũng có ít nhiều cô gái yêu thích anh ta.
Triệu Lan Hương nghĩ đến điều ấy thì hơi nhíu mày lại. Thái độ của Tưởng Mỹ Lệ cũng đã nhắc nhở cô, có lẽ cô nên giữ khoảng cách nhất định với Đường Thanh, nếu mời một mình anh ta đến nhà cô ăn cũng không được ổn thỏa lắm. Cho nên cô nhìn về phía Tưởng Mỹ Lệ rồi nói: "Tôi mới mua một ít mỳ, mời đồng chí Đường ăn để cảm ơn anh ta, cô có muốn đi cùng không?"
Nghe thấy câu này Tưởng Mỹ Lệ mới vui mừng một chút, cô ta lập tức nói ra món ăn mà cô ta luôn nghĩ đến: "Tôi muốn ăn bánh bao."
Triệu Lan Hương uyển chuyển từ chối: "Bây giờ mà làm bánh bao thì lâu lắm, ăn mỳ nhé!"