Chương 2 - Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

“Chuyện cưỡng ép người khác phạm pháp tôi không làm.”

Có thể lên mạng đăng bài cầu cứu, không ngờ tính cách anh ta lại khá cứng rắn.

Chủ bài đăng: “Hai người là vợ chồng, hắn có nghĩa vụ với cô.”

“Hơn nữa cưỡng hiếp là trái với ý chí phụ nữ, hắn đâu phải phụ nữ.”

“Hắn chỉ là một tên cặn bã sắp ngoại tình thôi.”

Tôi bị anh ta chọc cười.

Tâm trạng cũng khá hơn một chút.

“Không nói tôi nữa, nói về vợ anh đi.”

“Cô ấy nhìn anh nhiều hơn thế nào?”

Vừa nhắc tới vợ anh ta.

Chủ bài đăng lập tức chuyển chế độ rất nhanh.

“Vợ tôi thật sự rất thuần khiết, rất e thẹn.”

“Cô ấy chỉ nhẹ nhàng liếc tôi một cái.”

“Hàng mi vừa dày vừa dài, còn khẽ run lên.”

“Sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ.”

Tôi: “Có phải anh đứng trơ ra đó, nên cô ấy buộc phải nhìn không?”

Bên kia im lặng một lúc.

Chủ bài đăng: “Cô không hiểu.”

“Bình thường cô ấy sẽ không nhìn tôi như vậy.”

“Hôm nay ăn cơm, tôi nhìn cô ấy, cô ấy lập tức quay đầu đi.”

“Bình thường cô ấy hoàn toàn không nhìn tôi.”

Đột nhiên tôi cảm thấy anh ta thật sự rất yêu vợ mình.

Nhưng cũng rất đáng thương.

Tôi: “Vậy anh khó khăn lắm mới thu hút được sự chú ý của cô ấy, phải cố gắng thêm nữa.”

Chủ bài đăng: “Tiếp theo phải làm sao?”

“Cô có thể dạy tôi không?”

“Tôi thấy cách của cô hữu dụng hơn của mấy cư dân mạng khác.”

Đương nhiên rồi.

Cái bài đăng đó ngoài mắng anh ta ra, mấy cách đưa ra cái sau còn vô lý hơn cái trước.

Phần lớn là bảo anh ta phải có hình có sự thật.

Một phần thì nói giúp vợ thử xem anh ta có xin được liên lạc không.

Còn có người bảo anh ta tự thiến.

Dù sao cũng không phải trang web chính quy.

Tôi vừa định từ chối.

Chủ bài đăng: “Tôi có thể trả tiền.”

“Thành công sẽ cho cô 1000w, được không?”

Tôi khựng lại.

Bao nhiêu?

Anh ta nói bao nhiêu cơ?

Nếu tôi thật sự kiếm được 1000w, vậy tôi có đủ vốn liếng để ly hôn với Hoắc Đình Xuyên rồi!

5

Tôi dùng tài khoản phụ kết bạn với anh ta.

Bên kia chuyển tiền ngay: 100w, tự nguyện tặng.

Tôi lưu tên anh ta: Chồng Bị Bỏ Rơi Chốn Khuê Phòng.

Đã xác định nghiêm túc kiếm tiền.

Tôi cũng bỏ ra chút tâm sức.

“Quần áo anh mặc trước đó, gửi cho tôi xem.”

Đừng để là mắt vợ anh thuần túy bị cay quá.

Nếu vậy tôi còn phải dạy anh ta quản lý vóc dáng và phối đồ.

Bên kia gửi tới một chiếc sơ mi lụa thật mỏng màu đen của một thương hiệu danh gia nào đó.

Tôi hơi yên tâm.

Xem ra gu thẩm mỹ của anh ta không tệ.

“Thiết kế của em trai tôi.”

“Không phải loại đồ không đứng đắn như cô nói.”

Tôi: “Loại này rất kén dáng người đó, anh thì sao?”

Chồng Bị Bỏ Rơi Chốn Khuê Phòng: “188, tỷ lệ vàng, cơ bắp cần có đều có.”

“Ngoại hình là ưu điểm không đáng nhắc nhất của tôi.”

“Xin lỗi, mọi thứ của tôi đều thuộc về vợ tôi, không thể gửi ảnh cho cô xem.”

Đúng là kiểu đàn ông giữ nam đức hiếm có thời nay.

Tôi quyết định giúp anh ta thật tốt.

“Không tệ, có triển vọng.”

“Bình thường anh và vợ anh giao tiếp thế nào?”

Chồng Bị Bỏ Rơi gõ chữ rất lâu, cuối cùng gửi tới một câu thế này.

“Mỗi tháng gặp hai lần.”

Tôi: “!”

Chồng Bị Bỏ Rơi: “Cô ấy không thích tôi, tôi về thì cô ấy sẽ không vui.”

Tôi: ……

Tốn không ít công sức, tôi liệt kê cho anh ta ba nguyên tắc.

Thứ nhất, nhất định phải về nhà nhiều hơn, tăng cảm giác tồn tại.

Thứ hai, sinh hoạt hằng ngày cũng phải chia sẻ, từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Cuối cùng, đã kết hôn thì cũng phải hẹn hò.

“Phải để cô ấy cảm nhận được rằng, hai người đang ở bên nhau, hiểu chưa?”

Chồng Bị Bỏ Rơi trả lời một chữ: “Được.”

Lại bày tỏ cảm ơn với tôi.

“Cô là người rất tốt, chồng cô thật không có mắt nhìn, không biết trân trọng.”

“Cô cho thuốc mạnh tay một chút, có được rồi sẽ phát hiện ra hắn cũng chỉ như vậy thôi.”

Người này đúng là vừa ngốc vừa nhiều tiền, mạch não lại kỳ lạ.

Nhưng nhờ số vàng anh ta ném ra.

Lại nhìn thấy được hy vọng thoát khỏi xiềng xích hôn nhân.

Đêm đó tôi ngủ ngon lạ thường.

6

Ngày hôm sau.

Không ngờ Bạch Noãn Noãn đã về nước, Hoắc Đình Xuyên vẫn quay về nhà.

Tôi vô thức nhìn anh thêm mấy lần.

“Có chuyện gì?”

Vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tôi gượng gạo kéo khóe miệng.

“Không ngờ hôm nay anh cũng về.”

“Dì Trương chỉ nấu cơm cho một mình em.”

Cháu gái nhỏ của dì Trương mới chào đời.

Làm xong nồi mì cay cho tôi, tôi liền cho dì nghỉ phép.

Khẩu vị Hoắc Đình Xuyên thanh đạm, chắc anh sẽ chê.

Tôi thử dò hỏi.

“Hay để em nấu mì cho anh ăn nhé?”

Nói xong, không hiểu vì sao tôi thấy yết hầu Hoắc Đình Xuyên khẽ chuyển động.

Chắc là đói rồi.

Nhưng anh vẫn nói: “Không cần.”

Nhìn bóng lưng cao thẳng của anh.

Tôi bĩu môi.

Thà đói còn hơn ăn đồ tôi nấu.

Ăn xong, Hoắc Đình Xuyên lại tìm tôi.

Anh đưa cho tôi một tập tài liệu.

“Nếu lần hợp tác này thành công, nhà em sẽ hoàn toàn thoát khỏi khủng hoảng.”

“Ôn Nhu, mong em hiểu.”

Hiểu cái gì?

Nhìn tên dự án.

Tôi chợt hiểu ra, chẳng phải đây là sản phẩm Bạch Noãn Noãn vừa chính thức công bố làm đại diện sao?

Là đang gõ tôi đó à?

Tôi nhìn anh, gật đầu.

Sắc mặt Hoắc Đình Xuyên dịu đi.

Có lẽ anh hài lòng với sự nghe lời của tôi.

“Mấy hôm nữa có một buổi tiệc, em đi cùng tôi.”

Trở về phòng.

Chồng Bị Bỏ Rơi nhắn tin tới.

“Hôm nay tôi về nhà, cô ấy lại nhìn tôi thêm mấy lần.”

“Thậm chí còn chủ động mời tôi, nhưng tôi không dám dọa cô ấy.”

“Tôi chia sẻ với cô ấy về công việc của chúng tôi, cô ấy cũng rất vui.”

“Còn đồng ý hẹn hò với tôi.”

“Cảm ơn cô, xem ra tôi và vợ sắp tâm ý tương thông rồi.”

Nghĩ đến việc sắp thoát khỏi xiềng xích.

Trong lòng bớt đi vài phần u uất.

Tôi nghiêm túc chỉ dẫn.

“Đừng vui mừng quá sớm.”

“Tình cảm phải từ từ, tiến dần từng bước.”

“Nhất là kiểu vợ anh, tuyệt đối đừng dọa cô ấy.”

7

Ngày diễn ra yến tiệc.

Vì có việc đột xuất, tôi không thể đến cùng Hoắc Đình Xuyên.

Giữa đường xe còn bị hỏng.

Gọi cho Hoắc Đình Xuyên anh cũng không nghe máy.

Vội vàng tới nơi.

Tôi thấy Bạch Noãn Noãn đang khoác tay Hoắc Đình Xuyên, định đưa rượu cho anh.

Quá đáng thật!

Lén lút sau lưng tôi còn chưa đủ.

Giờ là muốn công khai diễn trò ngay trước mặt tôi sao?!

Tôi giữ nụ cười đúng mực bước lên.

Một tay kéo Hoắc Đình Xuyên lại.

Chặn ly rượu Bạch Noãn Noãn đưa tới.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Đúng lúc khát nước.”

Nói xong liền uống cạn.

Hai người sững lại.

Tôi rõ ràng cảm nhận được cơ thể Hoắc Đình Xuyên cứng đờ.

Bạch Noãn Noãn nhanh chóng điều chỉnh lại.

Giọng nói dịu dàng, nhưng lời lẽ thì giấu kim trong bông.

“Ôn tiểu thư có phải quản chặt quá không?”

“Tôi và Hoắc tổng uống một ly cũng không được sao?”

Tôi không thèm để ý.

“Dĩ nhiên là được.”

“Chẳng phải tôi đang uống cùng hai người đó sao?”

“Hay là cô muốn uống riêng với chồng tôi?”

Khóe miệng Bạch Noãn Noãn cứng lại.

“Không phải.”

Hoắc Đình Xuyên từ nãy không nói gì bỗng mở miệng.

“Sao đến muộn vậy?”

Dường như không hài lòng với việc tôi gây hấn với Bạch Noãn Noãn.

Giọng nói mang theo chút khó chịu.

Tôi liếc anh một cái.

Quay đầu đi, “Xe hỏng rồi.”

Bạch Noãn Noãn khẽ cười.

“May mà hôm nay có xe của Ôn tổng, nếu không tôi cũng đến muộn.”

“Tôi chỉ tới để cảm ơn Ôn tổng.”

“Không làm phiền nữa.”

Lúc rời đi, ánh mắt nhìn tôi đầy đắc ý và khiêu khích.

“Ôn Nhu.”

Hoắc Đình Xuyên lại gọi tôi.

Đúng lúc có người khác tiến lên chào hỏi anh.

Tôi không muốn để ý tới anh, lấy cớ đi sang một bên.

Uống thêm mấy ly rượu trong bực bội.

Cảm thấy hơi khó chịu.

Thấy Hoắc Đình Xuyên vẫn bị người ta vây quanh.

Tôi muốn tự mình về trước.

Dù sao ở đây, tôi cũng giống như một kẻ hề.

Tôi bước ra ngoài.

Nhưng càng đi càng choáng.

Không lâu sau, hình như có người đỡ lấy tôi.

Người đó gọi một tiếng “Bạch tiểu thư”.

Đến khi tỉnh lại, tôi đang ở trong phòng khách sạn.

Toàn thân nóng rực.

Bên cạnh là Hoắc Đình Xuyên đang nhắm chặt mắt.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)