Chương 9 - Bạch Nguyệt Quang Trở Về
9
Sau này, chuyện tôi biết đến sự tồn tại của Bạch Nguyệt cũng là một bất ngờ.
Đó là ngày thứ bảy sau khi tôi và Trần Ngôn quen nhau.
Cả hai đã quấn quýt suốt mấy ngày, trong một lần trò chuyện, tôi vô tình nói ra dự định sẽ khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp.
Trần Ngôn, đang mải khoe bạn gái trên vòng bạn bè, lập tức phấn chấn, quyết định đưa tôi đi gặp bạn bè trong giới của anh, coi như mở đường cho tôi.
Tất nhiên, mục đích chính là để khoe người yêu xinh đẹp của mình.
Theo lời anh thì: “Nước chảy ruộng nhà, khoe chị dâu là chuyện bình thường thôi.”
Vì vậy, Trần Ngôn mời một đám bạn thân thiết đến tụ tập, nói rằng muốn long trọng giới thiệu chị dâu.
Tôi cười đùa, chọc anh mới năm hai mà đã nghĩ đến chuyện sau khi ra trường.
Trần Ngôn lập tức không cười nữa, ánh mắt ủy khuất, giọng gần như sắp khóc hỏi tôi vì sao chưa bao giờ nghĩ đến tương lai cùng anh.
Anh còn phồng má, uống cạn luôn mấy ngụm trà sữa cuối cùng của tôi để “trừng phạt”.
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, ôm lấy gương mặt anh chàng đẹp trai ngốc nghếch ấy dỗ dành, nói bao nhiêu lời ngon ngọt cũng chẳng ăn thua.
Có lẽ lúc đó tôi bị nhan sắc làm mờ mắt, bất chợt nghiêng người hôn lên má Trần Ngôn.
Anh đỏ mặt tới tận mang tai, ngồi sát bên tôi, vừa ngượng vừa lắp bắp “Em đừng tưởng dùng sắc đẹp là mua chuộc được anh…”
Hình ảnh ấy đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
Ngày đó, Trần Ngôn trong sáng biết bao, tiếc rằng phiên bản ấy giờ đã tuyệt chủng, hiện tại là “yêu tinh nhơ nhớp”.
Dù lúc ấy tôi không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng thật sự rất xúc động.
Ban đầu tôi chỉ ôm tâm thế thử một lần khi ở bên Trần Ngôn, vậy mà anh lại mang đến cho tôi một cảm giác an toàn chưa từng có.
Có lẽ, nhờ duyên số trêu ngươi, tôi thật sự đã tìm thấy người bạn đời đồng điệu với tâm hồn mình.
Trần Ngôn dẫn tôi đến một câu lạc bộ cao cấp để tham gia buổi tụ họp nhỏ do anh tổ chức, theo lời anh nói thì toàn là bạn bè quen biết.
Hôm đó, vừa bước vào phòng, tôi lập tức chú ý đến ánh mắt không mấy thân thiện của gã đầu đinh ngồi ở góc.
Tôi chẳng thèm bận tâm, thẳng thắn chạm mắt với hắn. Ánh nhìn sắc nhọn kết hợp kiểu tóc ấy trông chẳng khác nào một con nhím phóng to.
Thế là tôi vui vẻ quyết định sẽ gọi hắn là “gã nhím”.
Ánh mắt hắn nhìn tôi chẳng hề che giấu, mà tôi cũng chẳng mảy may quan tâm.
Buồn cười thật, tôi có phải sống cùng hắn đâu, cũng chẳng phải nhân viên của hắn, sao tôi phải để ý đến ánh nhìn của hắn chứ?
Tôi luôn sống theo nguyên tắc: kẻ nào không ưa tôi, miễn chưa chạy đến trước mặt tôi thì coi như đã chết; còn nếu dám chường mặt ra thì tôi sẽ khiến họ mất mặt.
Nhờ vậy mà bao năm nay tôi sống rất vui vẻ, chẳng bao giờ tự dằn vặt mình.
Ai mà biết được cụ bà Tiểu Minh sống đến 99 tuổi chính là vì bà không lo chuyện bao đồng.
Theo nguyên tắc ấy, dù tôi nhận ra một nhóm nhỏ trong phòng – lấy gã nhím làm đầu – đối với tôi không mấy thân thiện, tôi cũng chẳng hề sợ sệt.
Ngược lại, tôi cười tít mắt nhìn từng người một, rồi còn cố tình tỏ vẻ kiêu ngạo, đưa ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá bọn họ.
Cuối cùng, tôi khẽ lắc đầu, ra dáng khinh bỉ như thể nhìn thấy thứ dơ bẩn, rồi mới dời tầm mắt đi.
Khiến đám công tử bột chưa từng bị đời vùi dập kia tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
A~ thật sảng khoái!
Dù là ghen tị hay căm ghét, tôi chẳng mảy may để ý. Nếu có tức chết thì coi như vì quen biết nhau, tôi nhất định sẽ gửi hoa phúng viếng.
Hí hí.
Tôi chẳng bận tâm, vẫn đường hoàng theo sự giới thiệu của Trần Ngôn mà chào hỏi họ.
Điều thú vị là, vừa nãy còn vênh váo ra mặt, thế mà trước mặt Trần Ngôn, từng người đều ngoan ngoãn, thái độ niềm nở, không dám nói nửa câu khó nghe.
Điều này lại càng khiến tôi nghi ngờ gia thế của Trần Ngôn không hề đơn giản.
Đang lúc tôi tự tin chuẩn bị cùng anh đi hết đời, không rời không bỏ, cùng nhau thành tựu, thì bất chợt trong lòng tôi lại dấy lên ý muốn rút lui.
Thu lại bước chân vừa thử thăm dò tình yêu.jpg
Trước kia, tôi vốn khá tự tin. Tôi có nhan sắc, có tài năng, IQ cao, dù sau này không nghiên cứu khoa học mà chỉ đi dạy luyện thi cũng đủ sống sung túc.
Tôi tin mình xứng đáng với Trần Ngôn.
Dù sao, có thực lực mới có tiếng nói.
Giờ thì tôi không còn tự tin nữa.
Khổ sở cười gượng.jpg
Trước kia tôi biết, một sinh viên có thể tiện tay lấy ra vài chục vạn, hẳn gia đình cũng có chút tiền. Nhưng không ngờ Trần Ngôn lại che giấu sâu thế này, giàu đến mức ấy.
Đây chính là khác biệt giữa “trung lưu” và “siêu giàu”!
Vỡ mộng, méo mó, gào thét, bò lổm ngổm bỏ chạy khỏi cửa.jpg