Chương 7 - Bạch Nguyệt Quang Không Phải Là Tôi
Hứa Tuyết trợn mắt: “Không phải anh biết cái app bản đồ đó xấu tính cỡ nào rồi sao…”
“Vậy mà còn để vợ anh đi một mình…”
“Nếu không gặp tôi, vợ anh mà xảy ra chuyện thì…”
Cô ấy mắng Giang Nghiêm suốt cả chục phút không ngơi.
Giang Nghiêm im re, không dám hé răng phản bác lấy một câu.
Cuối cùng, khi Hứa Tuyết đã mắng chán, cô mới chịu dừng lại.
Cô xoay người định bước vào biệt thự.
Không biết nghĩ tới điều gì, cô dừng chân.
Hiếm hoi buông một câu khen: “Lần này mắt nhìn không tệ. Tạm chấp nhận.”
Nói xong, không buồn quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Chỉ còn tôi và Giang Nghiêm đứng đó, gió thổi tơi bời như vừa bị bão quét qua đầu.
Tôi vẫn đứng ngơ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Giang Nghiêm nhẹ nhàng siết tay tôi: “Vợ ơi, mình vào thôi.”
“Khoan đã…” – Tôi níu lấy tay áo anh. “Câu cuối cùng của chị họ là có ý gì vậy?”
Về chuyện Hứa Tuyết là chị họ Giang Nghiêm, nãy giờ đứng nghe cô ấy mắng anh, tôi cũng đã kịp tiêu hóa xong.
Chỉ là câu nói sau cùng… cứ lấp lửng kỳ lạ.
Ánh mắt Giang Nghiêm hơi né tránh: “À thì…”
“Anh định chọn quà cho em, nhưng chị họ bảo gu thẩm mỹ của anh tệ quá…”
“Chị ấy chọn giúp một cái, anh cũng phải thừa nhận là… nó đẹp thật…”
“Nhưng anh không phục, nên sau đó anh tự đi chọn lại một cái…”
“Nhưng mà!” – Giọng anh bất chợt gấp gáp.
“Vợ ơi! Em thấy gu thẩm mỹ của anh cũng không tệ đúng không?”
Anh nhìn tôi với vẻ căng thẳng đến buồn cười.
Hóa ra là chuyện này à.
“Vậy… cái em đang đeo là do anh chọn?”
“Ừm!” – Anh gật đầu thật mạnh, đôi mắt long lanh lấp lánh, “Anh chọn kỹ lắm đó!”
“Thế… cái chị họ chọn thì sao?”
Gương mặt Giang Nghiêm lộ ra chút chột dạ: “Anh tặng cho mẹ rồi.”
Tôi: “…”
“Vợ ơi, gu của anh không tệ chút nào đúng không?” – Anh vẫn không chịu bỏ qua.
Tôi bật cười: “Ừ, không tệ chút nào.”
“Mà…” – Mắt anh sáng rỡ, “Vợ có thích không?”
“Thích.” – Tôi gật đầu thật lòng.
“Vậy sau này vợ chỉ được đeo dây chuyền anh tặng thôi nhé.”
“…”
“Trẻ con thật.” – Tôi lầm bầm.
“Vợ nói gì đấy?” – Anh ghé tai hỏi.
“Không có gì.” – Tôi kéo anh đi về phía biệt thự, “Mau vào đi, chắc mọi người đang đợi sốt ruột rồi.”
10
Khi chúng tôi bước vào trong.
Hứa Tuyết đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với mẹ của Giang Nghiêm.
Thấy chúng tôi vào, cô ấy cười vẫy tay gọi tôi: “Vãn Vãn, lại đây ngồi.”
Khi tôi bước đến gần, cô mới tiếp lời:
“Thật ra chị đã muốn gặp em từ lâu rồi.”
“Hả?” – Tôi hơi bất ngờ.
“Thằng nhóc này…” – Hứa Tuyết cười khẩy, chỉ về phía Giang Nghiêm, “Hồi đại học đã thầm thích em rồi.”
“Gì cơ?” – Tôi quay phắt sang, tròn mắt nhìn anh.
Tai Giang Nghiêm đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Chị ơi!” – Anh sốt ruột kêu lên, nhưng bị Hứa Tuyết trừng mắt lườm cho im bặt.
“Sao thế? Làm rồi mà không dám nhận à?” – Hứa Tuyết tỏ vẻ khinh thường.
“Hồi đó ai là người cứ lén lén lút lút bắt chị đi theo đến buổi tuyển thành viên câu lạc bộ của người ta, xong rồi đến nơi lại chẳng dám mở miệng lấy một câu?”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Hồi đại học, Giang Nghiêm… thích tôi?
Chuyện này sao có thể?
“Vợ ơi…” – Giang Nghiêm lúng túng đứng một bên, muốn nói lại thôi.
Mẹ Giang thì cười tít cả mắt: “Ôi dào, thằng nhóc này từ nhỏ đã thế rồi, thích ai cũng không dám nói.”
“Hồi biết được sẽ cưới con, nó mừng đến phát điên, nằng nặc đòi mẹ tổ chức buổi gặp mặt gia đình sớm.”
“Kết quả gặp nhau rồi lại cố tỏ ra lạnh lùng, sợ bị phát hiện.”
Tôi ngẩn người không nói nên lời.
Giang Nghiêm cúi đầu, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
“Anh chỉ là…” – Anh lắp bắp.
Hứa Tuyết đảo mắt: “Đúng là đồ nhát gan.”
Mẹ Giang mỉm cười vỗ vỗ tay tôi: “Vãn Vãn à, thằng nhỏ này từ bé đã vậy rồi, cái gì thích cũng không chịu nói ra, bắt người ta phải đoán.”
“Hồi nhỏ nó thích con chó con nhà hàng xóm, ngày nào cũng bám ngoài tường nhìn, nhưng không dám xin vào chơi.”
“Sau này nhà đó chuyển đi, nó trùm chăn khóc cả đêm đấy.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Tôi thật sự không thể nào liên tưởng nổi người đàn ông cao mét tám mấy trước mặt với một cậu bé ôm chăn khóc vì mất chó con.
“Mẹ ơi!” – Giang Nghiêm rên lên.
“Được rồi được rồi, mẹ không kể nữa.” – Mẹ anh vừa cười vừa đứng dậy, “Mẹ vào bếp xem bữa tối chuẩn bị đến đâu rồi.”
Mẹ Giang đi rồi, phòng khách trở nên im lặng.
Hứa Tuyết nhìn hai chúng tôi một cái, cũng đứng lên: “Tôi vào phụ bác.”
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại tôi và Giang Nghiêm.
Tôi lén nhìn anh một cái.