Chương 3 - Bạch Nguyệt Quang Chưa Được Biết Đến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4.

Những ngày sau đó, Mặc Dạ vẫn đến mỗi ngày.

Có lúc hắn mang theo một đĩa bánh hoa đào.

Có lúc lại là bánh mai nở tinh xảo.

Không ngoại lệ — toàn là các loại điểm tâm ngọt.

Bình luận hiện ra trước mắt tôi không ngừng cuộn trào.

【Aaa! Tất cả những món đó đều là món mà “bạch nguyệt quang” từng thích nhất!】

【Trời ơi, hắn vẫn còn nhớ…】

【Hắn đang dùng danh nghĩa “Tô Thanh Nhan” để kích thích cô ấy, nhưng lại chẳng kiềm được mà lấy đồ ăn “bạch nguyệt quang” từng thích để thử lòng cô ấy.】

Tôi mỗi ngày đều sống trong kiểu tra tấn tinh thần ấy, ăn không ngon, ngủ không yên.

Tôi không hiểu hắn rốt cuộc đang muốn gì.

Hắn rõ ràng đã nghi ngờ thân phận thật của tôi, vậy mà lại không hề vạch trần.

Hắn giống như một con mèo, còn tôi là con chuột trong vuốt hắn.

Hắn thích thú ngắm tôi run rẩy sợ hãi, nhưng lại chẳng vội bóp nát tôi.

Ngày hôm đó, hắn mang đến một cây cổ cầm.

“Đánh một khúc.”

Hắn ra lệnh.

Tôi nhìn cây đàn, mặt mũi tối sầm.

Tôi… không biết đàn!

Người mà tôi xuyên vào vốn chỉ là một nha hoàn hầu hạ tầm thường, còn Tô Thanh Nhan mới là người tinh thông cầm kỳ thi họa.

Tôi cố nặn ra lý do:

“Tôi… tôi bị thương ở tay rồi, không đánh được.”

“Thật không?”

Hắn bước lên một bước, trực tiếp nắm lấy tay tôi.

Cổ tay tôi nhỏ, dễ dàng bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay.

Bàn tay hắn lạnh, lại có những vết chai mỏng, ma sát với da tôi, khiến tim tôi run lên một nhịp kỳ lạ.

“Không có thương tích.”

Hắn kết luận.

“Là… là nội thương!”

Tôi vội bịa ra, giọng run run.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu xoáy lấy tôi, trong đó dấy lên thứ cảm xúc khó hiểu.

Một lúc lâu sau, hắn buông tay, giọng khẽ khàn đi, lộ ra chút mỏi mệt hiếm thấy.

“Cô không cần giả vờ nữa.”

Tim tôi giật thót.

“Tôi… tôi không phải Tô Thanh Nhan.”

Tôi quyết định nói thật — nếu cứ diễn tiếp, chỉ sợ chết nhanh hơn.

“Tôi chỉ là nha hoàn bên cạnh cô ấy, tôi đổi quần áo với cô ấy, chỉ là vì muốn…”

“Tôi biết.”

Hắn cắt ngang lời tôi.

Tôi chết lặng.

Hắn biết?

Hắn biết từ khi nào?

“Từ lúc cô mở miệng nói câu đầu tiên.”

Giọng hắn bình thản như thể đang nói chuyện thời tiết.

“Giọng Tô Thanh Nhan chói tai hơn cô nhiều.”

Tôi choáng váng.

Nếu hắn đã biết ngay từ đầu, vậy thì…

“Tại sao… tại sao ngài không giết tôi?”

Hắn thay tôi nói nốt câu đó, khóe môi nhếch lên, ánh cười chứa đầy giễu cợt.

“Ta cũng muốn biết.”

Hắn xoay người, cầm lấy cây đàn, những ngón tay thon dài nhẹ gảy lên dây cầm.

Boong—

Một âm thanh trong trẻo vang lên, kéo dài trong không gian tĩnh lặng.

“Cây đàn này gọi là Tư Truy.”

Giọng hắn thấp trầm, vừa như nói với tôi, vừa như thì thầm với chính mình.

“Là vật do cố nhân tặng.”

Bình luận lập tức ào đến.

【Là món quà đầu tiên “bạch nguyệt quang” tặng hắn!】

【Trời ơi, hắn vẫn giữ đến bây giờ…】

【Hắn nhìn nữ chính (giả) mà đàn bằng cây đàn người xưa tặng, đau lòng muốn chết luôn!】

Tôi ngước nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn.

Dưới ánh nến mờ, đường nét cứng cỏi kia lại trở nên mềm đi một chút.

Cố nhân mà hắn nói đến… chính là bạch nguyệt quang, đúng chứ?

“Cô ấy…”

Không biết vì sao, tôi lại buột miệng hỏi.

“Cô ấy là người như thế nào?”

Ngón tay hắn khựng lại giữa dây đàn.

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Tôi bỗng thấy hối hận — tại sao lại hỏi câu này?

Nhưng hắn không nổi giận.

Một lúc sau, hắn cất giọng khàn khàn, trầm thấp.

“Cô ấy rất hay cười, lại thích ăn đồ ngọt.”

“Cô ấy biết đàn, nhưng đàn dở, vậy mà vẫn thích khoe tài.”

“Khi ta bị người khác bắt nạt, cô ấy luôn đứng chắn trước mặt ta, như một con thú nhỏ, dù sợ đến phát run cũng không lùi bước.”

Giọng hắn càng nói càng nhỏ, mang theo nỗi nhớ thương sâu nặng.

Tôi lặng lẽ lắng nghe, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái — mơ hồ, thân thuộc đến khó hiểu.

Những cảnh tượng ấy… sao lại như thể tôi đã từng sống qua?

Tôi lắc đầu thật mạnh — chắc chắn chỉ là ảo giác.

“Cô ấy tên gì?”

Tôi vẫn không kiềm được, khẽ hỏi.

Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng hắn sẽ không trả lời.

Cuối cùng, giọng nói trầm đục của hắn vang lên.

“A Viên.”

Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn hắn.

A Viên?

Lâm Viên.

Chẳng lẽ… đây không phải là trùng hợp?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)