Chương 1 - Bạch Linh và Cú Quay Đầu Kỳ Dị
Nếu có một giải thưởng dành cho người dễ gặp chuyện xui xẻo nhất thành phố Tinh Vân, chắc chắn Bạch Linh sẽ là ứng cử viên sáng giá.
Đêm hôm đó, sau buổi sinh nhật đông như hội chợ, cô lủi thủi đi tắt về nhà qua con phố vắng. Đèn đường chớp tắt như muốn xin nghỉ phép, còn gió thì rít lên từng cơn, nghe như tiếng ai đang than phiền về số phận.
Bạch Linh chỉ muốn về nhà tháo đôi giày cao gót—kẻ thù thâm niên của đôi chân nhỏ bé—thế mà đời lại không cho cô yên ổn .
Dưới gốc cây bằng lăng cách đó không xa, một bé gái váy trắng đang ngồi co ro, tóc dài che gần hết mặt. Vai nhỏ run run như chú mèo ướt mưa.
Trong khi người bình thường sẽ tránh xa cảnh tượng đầy “tín hiệu âm dương lẫn lộn” này , Bạch Linh lại bật chế độ nhân hậu: cô lập tức tiến lại gần.
“Em ơi?” – cô cúi xuống, giọng nhẹ như gió. – “Sao ngồi đây khóc ? Chị có kẹo dâu nè.”
Bé gái vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Linh mở túi, lôi ra một cây kẹo dâu hồng hồng được bọc gọn gàng: Nè ăn miếng cho đỡ sợ, rồi chị đưa em đi —”
RẮC.
Âm thanh nhỏ nhưng… là âm thanh mà cổ người bình thường không hề tạo ra .
Bạch Linh còn chưa kịp định hình thì bé gái từ từ quay đầu hẳn 180 độ nhìn thẳng vào cô.
Mắt bé đen thăm thẳm, sâu như vực, miệng cười rộng đến mức khó tin. Giọng nói phát ra nhẹ, lạnh và chậm rãi:
“Chị… có muốn chơi với em không …?”
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, đầu óc Bạch Linh trống rỗng.
Một giây sau , bản năng sinh tồn hú hét.
Hai giây sau , chân cô đã chạy.
Cô chạy như thể phía sau là nguyên đội quân ma quỷ đang đuổi. Tóc bay như cờ, dép suýt văng ra ngoài biên giới, còn hơi thở thì chỉ còn lại “hộc… hộc…”.
Khi dừng lại , cô tựa vào tường một tòa chung cư bỏ hoang, thở như sắp lìa trần:
“Không sao … chắc mình nhìn nhầm… chắc đồ ngọt tối nay bị hư…”
Chưa kịp tự trấn an thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Chậm. Rõ. Không thân thiện.
Bạch Linh quay đầu.
Một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối.
Cao, váy dài đen hơi phấp phới theo gió, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt như nhìn thấu lòng người . Trông anh giống diễn viên nam đóng vai đạo sĩ… nhưng phiên bản đẹp trai khiến ma quỷ cũng phải nể.
“Cô vừa dụ một hồn quỷ theo mình .” – anh nói .
Giọng anh trầm, lạnh, rõ ràng không có ý định đùa.
Bạch Linh há miệng: “Ơ… anh đừng làm em sợ… em dễ xỉu lắm…”
“Cô tưởng nó là trẻ lạc à ?”
“Thì… nó khóc mà…”
“Trẻ con không quay đầu 180 độ mà mặt vẫn bình thản như vậy .” – anh đáp, vẻ mặt như muốn thốt lên “trời ơi sao ngốc thế”.
Trước khi Bạch Linh kịp phân trần, giọng trẻ con kia lại vang lên ngay sát sau lưng:
“Chị… chơi với em…”
Bạch Linh không thèm quay nữa, cô nhào đến ôm chặt cánh tay người đàn ông như thể anh là cái phao duy nhất giữa biển đời mênh mông.
“ANH ƠI CỨU EM!!!”
Người đàn ông khẽ lùi một bước, hơi nhíu mày: “Buông.”
“Em buông là em lên đường đó anh !!!”
Anh thở dài—aish—rút ra từ tay áo một lá bùa vàng, vung nhẹ.
Không khí rung lên. Bé gái lùi lại , gương mặt vặn vẹo.
Miệng bé bật ra tiếng thì thầm kéo dài:
“Linh Chủ… Linh Chủ…”
Bạch Linh run như lá: “Linh… Chủ là ai vậy …?”
Người đàn ông đặt tay lên vai cô, giọng thấp đến mức gió cũng lắng xuống:
“Cô.”
“Em???” – mặt Bạch Linh ngơ như cá vàng.
“ Tôi là Mộ Ngôn.” – anh tự giới thiệu. – “Cô mang thể chất đặc biệt. Ma quỷ… rất dễ bị cô thu hút.”
Môi Bạch Linh giật giật: “Ý anh … em giống đèn bắt muỗi bản nâng cấp à …?”
“Gần như thế.”
Trước khi Linh kịp phản đối, bé gái đã xuất hiện lại , lơ lửng cách mặt đất vài phân, miệng cười đến mức mép gần chạm tai.
“Linh Chủ… theo em…”
“KHÔÔÔÔÔNG!” – Bạch Linh hét vang cả phố.
Mộ Ngôn lập tức rút ra một chuỗi ngọc đen, xoay tay, chuẩn bị niệm chú.
Chuỗi ngọc sáng lên được ba giây—
ĐỨT. PHỤP.
Hạt ngọc văng tung tóe dưới đất.
Mặt Mộ Ngôn khựng lại .
Bạch Linh mở to mắt khiếp đảm.
Bé ma bật cười khanh khách.
“Anh trừ em bằng đồ… mượn hả?” – nó hỏi, giọng tinh ranh kỳ lạ.
Mộ Ngôn cố giữ bình tĩnh: “…Ta quên mang pháp khí chính.”
Bạch Linh muốn khóc : “Sao anh đi trừ ma mà quên mang đồ nghề?!”
Bé ma bắt đầu xông lại .
Bạch Linh chỉ kịp hét một tiếng ngắn: “Mộ Ngôn ơi——!!!”
Trong tích tắc, Mộ Ngôn vòng tay qua eo cô, bế bổng lên như bắt mèo hoảng loạn.
“Đừng động.” – anh dặn. – “Và đừng hét vào tai ta .”
Ngay sau đó, anh phóng đi như gió cuốn, để lại bé ma trôi vật vờ trong không khí, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Trong vòng tay chắc chắn của anh , Bạch Linh chỉ kịp nghe câu cuối cùng trước khi choáng váng:
“…Cô phiền thật. Nhưng tôi không thể để cô gặp chuyện.”