Chương 1 - Bách Hoa Sát

1

Từ Hiển ôm eo ta đi vào Nhạn Đãng Lâu.

Từ khi chúng ta vừa tiến vào, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, ánh mắt không có ý tốt của những nam nhân trà trộn vào hoa lâu đánh giá trên người ta.

Nhưng ngại Từ Hiển có một người cha làm Thứ Sử, cũng chỉ dám nhìn từ xa không dám tiến lên.

Từ Hiển rất hài lòng khi nhận được ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người xung quanh, còn xấu xa nhéo ta một cái.

Vào phòng bao, mấy tên ăn chơi trác táng có quan hệ tốt với Từ Hiển đang chơi đùa với đám hoa nương.

Lúc đi vào, bọn họ đều si ngốc nhìn về phía ta, cho đến khi đóng cửa lại.

“Từ huynh, sao trên người huynh lại thối như vậy?”

“Không đúng, mùi hôi thối là từ tiểu nương tử bên cạnh huynh phát ra!”

Người nói chuyện đã nhịn không được vịn vào bàn nôn khan, mấy vị hoa nương cũng dùng khăn che mũi.

Ta mờ mịt luống cuống nhìn về phía Từ Hiển, nước mắt rơi lã chã: "Từ Lang, ta không có.”

Đáng chết! Dùng nhiều hương liệu như vậy vẫn không che được, xem ra da mặt này sắp không dùng được rồi.

Từ Hiển ghé sát vào ta, ngửi cái cổ trắng nõn mịn màng của ta, lập tức giận tím mặt:

“Nói bậy! Mỹ nhân nhà ta mỗi ngày đều dùng hoa tươi tắm rửa, trên người nàng chỉ có hương hoa, nào có mùi hôi thối?"

"Ta thấy rõ ràng là các ngươi mơ ước mỹ nhân nhà ta, muốn khiến ta chán ghét nàng, rồi chiếm nàng làm của riêng!"

Nói xong, Từ Hiển cũng không để ý những người khác khuyên bảo, nổi giận đùng đùng kéo ta rời đi.

Thật ra ta bị Từ Hiển cướp về.

Ta vốn hầu hạ một thư sinh, hắn là môn khách của Từ gia, mua ta về nhà là để chăm sóc mẹ già bị bệnh của hắn, ta có thể nhìn ra hắn thích ta, nhưng hắn vẫn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt.

Từ Hiển tình cờ gặp ta trên đường đi mua thuốc, liền cướp ta về phủ.

Thư sinh đến đòi người lại bị Từ Hiển đánh một trận, đuổi hắn ra khỏi Từ gia, thư sinh không có nguồn tiền tài trợ giúp, không bao lâu thì mẹ hắn bệnh chết.

Trong hậu viện Từ Hiển có mấy chục thị thiếp, ngay cả ta là di nương phòng thứ mấy cũng không nhớ rõ, nên hắn lười cưới ta qua cửa, chỉ để ta làm nha hoàn ấm phòng bên cạnh hắn.

Hắn si mê thân thể của ta, lúc ta mới vào phủ mấy ngày liền đều ngủ ở trong phòng ta.

2

Ánh nến lay động, Từ Hiển thở hồng hộc từ trên người ta đi xuống.

Hắn lau mồ hôi trên trán, mắng một câu: "Con mẹ nó, gần đây sao càng ngày càng ‘nhanh’ vậy.”

Ta khép lại hồng sam hỗn độn, từ bên gối lấy ra một cái bình sứ, từ bên trong rót một viên thuốc màu đỏ đặt ở bên miệng hắn.

Từ Hiển hơi chần chờ, lang trung nói loại thuốc này nên uống ít thôi.

Trong mắt ta đầy lệ quang, thanh âm mềm mại: "Từ Lang, chàng làm đau ta.”

Từ Hiển thấy thế, nuốt viên thuốc xuống.

Dầu sáp cháy hết, Từ Hiển ở bên cạnh ta ngủ như một con heo chết, ta mượn ánh trăng tinh tế đánh giá hắn.

Những viên thuốc ta cho hắn ăn hàng ngày không phải là thuốc bổ, mà là gia vị.

Sau khi biến thành quỷ ta không có vị giác gì, nhưng loại gia vị được làm từ dầu thi thể người chết và cỏ mọc trên mộ này lại cực kỳ mỹ vị.

Hiện giờ Từ Hiển đã ướp vừa miệng rồi.

Nhưng chỉ một mình hắn còn lâu mới đủ, ngày khai tiệc tất cả tỷ muội của ta đều đến, ít nhất cũng phải... toàn bộ Từ phủ mới đủ ăn.

Ta ghé vào bên tai Từ Hiển làm nũng: "Từ Lang, mùng bảy tháng sau là sinh nhật của chàng, ta muốn tự mình tổ chức tiệc sinh nhật cho chàng được không?"

Từ Hiển mơ hồ không rõ đáp một tiếng, quay đầu ôm ta vào trong ngực rồi ngủ như chết.

3

Sáng sớm hôm sau ta liền thúc giục Từ Hiển đi nói với phu nhân, dù sao hắn còn chưa cưới thiếu phu nhân, hiện giờ chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do phu nhân định đoạt.

Phu nhân rất cưng chiều đứa con trai độc nhất Từ Hiển này, chỉ cần hắn cầu chuyện gì cũng sẽ đồng ý.

Lúc chờ ở ngoài cửa, ta thoáng nhìn thấy Từ Thứ Sử từ trong phòng đi ra.

Tấm da mặt này của ta là xé xuống từ trên mặt vị Yêu phi khiến tám nước vì nàng chém giết, đủ để cho tất cả nam nhân vì ta thần hồn điên đảo.

Bao gồm cả người cha uy nghiêm lại không gần nữ sắc của Từ Hiển.

“Lão gia.” Ta nhẹ giọng gọi.

Từ Lệnh Sơn so với con trai của hắn ổn trọng hơn nhiều, ở bên ngoài chưa từng tiếp xúc nhiều với ta, nhưng lại chơi khác người hơn Từ Hiển.

Mỗi lần ta đều mình đầy thương tích, chỉ có thể tiêu hao tu vi che dấu miệng vết thương để tránh bị Từ Hiển phát hiện.

Lúc này Từ Lệnh Sơn tức giận đi về phía ta, một cái bạt tai vang dội đánh vào mặt ta.

“Đi theo ta đến thư phòng!”

A, lại là mánh khóe che giấu tai mắt người khác của hắn.

Chờ khi từ thư phòng đi ra, hai bên má ta sưng đỏ, vết siết đỏ tươi trên cổ nhìn thấy mà giật mình.

Ta chẳng hề để ý phun ra một ngụm máu loãng, nhấc chân đi ra trung đình.

Người chết sẽ không đau, nhưng lão già Từ Lệnh Sơn kia mùi cơ thể thật sự là có chút nặng, cho nên vừa rồi ta thừa dịp hắn hôn ta cho hắn thêm chút gia vị.

Bằng không đến lúc đó ăn vào vị không ngon, các tỷ muội chắc chắn ghét bỏ.

Chỉ là gia vị kia dùng nhiều, khó tránh khỏi sẽ tổn hại linh khí người sống, sợ là hắn phải ngủ ba ngày ba đêm mới có thể tỉnh.

Đột nhiên một bàn tay to từ phía sau che miệng mũi của ta, trên khăn là mùi thuốc mê, cả người ta mềm nhũn nhắm mắt ngã xuống.

4

"Mau tìm người môi giới đến, bán cái thứ hồ ly tinh câu dẫn lão gia và thiếu gia đi!"

"Nếu không phải gần đây ta đang ăn chay niệm Phật, nhất định phải khiến ả giống như tiện nhân tháng trước, bâm ả thành ngàn mảnh ném cho chó hoang ăn!"

Ta nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt, sâu kín nhìn chằm chằm Thứ Sử phu nhân đang ra lệnh trên đỉnh đầu ta.

Từ phu nhân chợt thấy ta tỉnh lại, ngược lại bị dọa nhảy dựng.

“Vừa rồi phu nhân đang nói Nguyệt Nương sao?”

Ta nhìn nàng mỉm cười, máu tươi theo kẽ răng chậm rãi chảy xuống.

Nghe được cái tên Nguyệt Nương này, Từ phu nhân biến sắc, cảnh giác nghiêm túc đánh giá ta, đang suy nghĩ Nguyệt Nương là một cô nữ sao có thể quen biết ta?

Bà ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vào phủ là vì bào thù cho tiện nhân kia sao? Nàng quyến rũ con ta, còn muốn làm chậm trễ tiền đồ của hắn, chết là đáng đời!”

Bà ta xông tới muốn véo ta, nhưng ta lại giống như không xương từ trên mặt đất đứng thẳng lên, con ngươi đen nhánh trống rỗng gắt gao nhìn chằm chằm bà ta, nhếch môi cười kiều mỵ với bà ta.

Trong nháy mắt tiếp theo, ta bóp mạnh cổ của bà ta, giống như xách con gà nhỏ, ném bà ta bay lên không, móng tay bén nhọn đen nhánh đâm xuyên qua da thịt.

Hạ nhân trong phòng đều bị dáng vẻ của ta dọa sợ, không để ý đến Từ phu nhân mà bỏ chạy ra ngoài.

Ta cười lạnh một tiếng, ngoài phòng cuồng phong gào thét, cửa phòng giống như bị đóng đinh làm sao cũng kéo không ra, tất cả hạ nhân đều chen chúc ở góc run lẩy bẩy.

"Cứu mạng, nàng không phải ta giết... Đừng giết ta..." Từ phu nhân kéo tay ta, hít ít thở ra nhiều, không ngừng trợn trắng mắt.

Ta lớn tiếng hỏi: "Ngươi giấu Nguyệt Nương ở nơi nào?"

“Không, không biết, là Hoàng đạo trưởng làm.”

Ta buông tay ra, Từ phu nhân giống như một miếng thịt nát ngã trên mặt đất, bà ta nhắm chuẩn thời cơ nắm lấy phật châu trên phật án, run rẩy chỉ vào ta:

“A Di Đà Phật, ngươi tránh ra!”

Khi nhìn thấy chuỗi phật châu kia, ta co rúm lại một chút, trong mắt Từ phu nhân lập tức hiện lên vẻ đắc ý:

"Mặc kệ ngươi là yêu ma quỷ quái gì, cũng đừng mơ cản đường con ta!"”

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ta nhẹ nhàng vung tay lên, phật châu trong tay Từ phu nhân đứt đoạn, phật châu rơi lả tả đầy đất.

Sa y đỏ thẫm không gió phiêu động, da thịt trắng bệch của ta hiện đầy gân xanh.

“Loại người mặt người dạ thú như ngươi, Phật Tổ sẽ không quan tâm ngươi.” Móng tay của ta nhẹ nhàng xẹt qua gò má được bảo dưỡng kỹ càng của Từ phu nhân: “Vì không cho ngươi xuống dưới quấy rầy muội muội ta, ta sẽ ăn ngươi sạch sẽ, rồi khiến cho ngươi hồn phi phách tán.”

Từ phu nhân còn muốn kêu cứu, nhưng bà ta lại nôn ra một ngụm máu lớn, bà ta không thể tin cúi đầu nhìn.

Tay của ta đã xuyên qua bụng dưới của bà ta, hướng lên trên dò xét.

Từ trong cổ họng khô khốc kêu lên: “Ngươi…”

Ta móc tim của bà ta ra, không chút do dự ném vào miệng.

Phì, bà già lòng dạ hiểm độc, tim khó ăn ghê.

Da mặt của bà ta bị ta tỉ mỉ bóc xuống, những hạ nhân khác trong phòng có người bị dọa ngất xỉu, có người quỳ rạp trên mặt đất nôn khan.

Ta nhìn về phía hư không, như là thì thào tự nói: "Các tỷ muội, ta tìm da tốt cho các ngươi nè.”

5

Ta không nhớ rõ mình chết vào năm nào tháng nào, đại khái là mấy trăm năm trước, Cửu Châu đại loạn, ta là dê hai chân được hiến cho quân phỉ.

Ta chỉ còn lại có một bộ xương trắng, sau khi chết bởi vì oán khí quá nặng nên biến thành cô hồn dã quỷ phiêu đãng ở thế gian.

Nữ quỷ cô đơn như ta dễ dàng bị ác quỷ bắt nạt nhất, cho nên mấy năm nay ta kết bạn với rất nhiều nữ quỷ giống như ta, chúng ta làm bạn mới thể tránh bị bắt nạt.

Hơn mười năm trước, chúng ta ở tạm một nghĩa trang, nhìn thấy một nha đầu đang an táng cha mẹ, người nho nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, hai tay đào đất đến máu tươi đầm đìa.

Chúng ta ghé vào bên cạnh nàng, tò mò đánh giá nàng, không ngừng nói nha đầu này cũng thật đẹp mắt.

Tiểu cô nương tên là Nguyệt Nương, trên đời này nàng không còn người thân, chỉ còn lại một mình, ban ngày nàng ngồi ở mộ phần nhìn trời, ban đêm ngủ ở mộ phần của cha mẹ nàng.

Mấy người chúng ta đều chưa tới tuổi thành thân đã chết, không biết nuôi con như thế nào.

Sợ nàng lạnh liền lột áo liệm từ trên người chết thừa dịp nàng ngủ say đắp lên người nàng, sợ nàng đói liền lấy hoa quả cúng của người khác cho nàng.

Nàng tựa như một con mèo hoang, tuy rằng không có chỗ ở cố định, nhưng vào lúc hoàng hôn tinh tế liếm sạch lông trên người mình, lại ghé vào đống cỏ khô nhìn mặt trời lặn, ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có được ngôi nhà của mình.

Sau đó Chu tỷ tỷ lớn tuổi nhất nói muốn tìm cho Nguyệt Nương một gia đình tốt chăm sóc nàng, chúng ta ở trong thôn tìm mấy ngày, cũng tìm được cho nàng một gia đình giàu có thuần thiện.

Ta nhập vào người một vị thương nhân ven đường, dẫn Nguyệt Nương đến nhà hắn, để tỏ vẻ cảm tạ, còn từ trong túi tiền của thương nhân móc ra mấy thỏi vàng đưa cho người ta.

Lúc Nguyệt Nương mười lăm tuổi, cùng dưỡng huynh trong nhà tình đầu ý hợp, liền thuận lý thành chương đính hôn cho hai người bọn họ.

Ai ngờ Nguyệt Nương đi trên trấn mua vải vóc trang phục thành hôn thì bị Từ Hiển coi trọng, Từ Hiển nghe nói nàng đã hứa hôn với người ta, lúc ấy liền từ bỏ.

Đêm tân hôn ta và các tỷ muội tuy rằng cũng muốn đi xem lễ, nhưng nếu chúng ta đi, Nguyệt Nương cùng người nhà sẽ phát sốt mấy ngày, thật sự là điềm xấu, chỉ chờ nàng sau khi thành hôn ở xa xa liếc mắt một cái là tốt rồi.

Ai ngờ ngày hôm sau, trong nhà chỉ mang ra hai cỗ thi thể tử trạng thảm thiết, Từ Hiển xách quần nghênh ngang đi ra cửa.

Từ Hiển giết lương dân bách tính, theo luật phải trảm, Từ phu nhân vì tiền đồ của con trai phanh thây hai cỗ thi thể ném tới bãi tha ma cho chó hoang ăn.

Bà ta lại sợ oan hồn của Nguyệt Nương trở về báo thù, vì thế tìm thuật sĩ đóng đinh hồn phách của hai người, trọn đời không được siêu sinh.

Chúng ta tìm rất lâu cũng không tìm được hồn phách của Nguyệt Nương.