Chương 13 - Bạch cốt

Quân Hoàng Sào thế như chẻ tre, một mạch tiến đánh Trường An.

Con cáo dẫn ta leo lên ngọn núi ngoài thành Trường An, từ trên đỉnh núi, toàn cảnh Trường An thu vào tầm mắt.

Ta thấy Hoàng Sào cầm đao lớn, xông vào hoàng cung.

Cánh cổng hoàng cung mở toang, tử khí tiêu tán, kim long gào thét.

Tử Vi u ám, Phá Quân hiện thế, báo hiệu thiên hạ đại loạn.

Vô số yêu quái xuất thế, dòm ngó long mạch, tranh đoạt cơ duyên.

Trước kia hoàng cung được tử khí che chở, yêu ma không thể đến gần, oan hồn không thể quấy phá.

Giờ đây kim long sụp đổ, hoàng cung giống như một kho báu mở toang cửa.

Ta thấy, dưới lòng đất hoàng cung, hàng vạn ác quỷ mang theo oán hận từ địa ngục bò lên, vô số yêu ma xông vào hoàng cung ăn ngấu nghiến, bọn chúng thỏa sức nuốt chửng long khí còn sót lại.

Chỉ có một điều ta không hiểu...

"Hoàng Sào không phải chân long, ngươi đi theo Hoàng Sào, chẳng khác nào uổng công vô ích."

Sau phong thần chi chiến, yêu tộc phát hiện ra một con đường phi thăng mới, đó là, thừa dịp thiên hạ đại loạn, phò tá chân long, mượn khí vận của chân long mà phi thăng.

Con cáo luôn khao khát thành tiên, không nên đi theo Hoàng Sào.

Con cáo thản nhiên nói: "Không phải uổng công vô ích. Ta giúp Hoàng Sào đánh vào Trường An, Hoàng Sào đã hứa với ta một điều."

Ta nghi ngờ: "Hứa điều gì?"

Con cáo mỉm cười, khẽ mở môi mỏng, nói ra một câu.

"Thiên nhai đạp tận công khanh cốt, uyển môn huyền tận phú quý đầu."

(Dù ở chân trời góc bể, x.ư.ơ.n.g cốt của những kẻ quyền quý đều bị g.i.ẫ.m đạp; trước cổng hoàng gia, đ.ầ.u của những kẻ giàu sang đều bị treo lên.)

Ta sững sờ.

Chân long nhân từ, còn Hoàng Sào tàn bạo, lời hứa như vậy chỉ có Hoàng Sào mới có thể đáp ứng.

Hoàng Sào đã thực hiện lời hứa của mình, hắn t.à.n s.á.t ở Trường An suốt năm ngày.

Xác c.h.ế.t chất thành núi, m.á.u chảy thành sông.

Ta thấy đ.ầ.u của văn võ bá quan treo trên cổng thành.

Khoảnh khắc đó, oán hận trong lòng ta, tan biến...

Con cáo vì muốn hóa giải oán hận trong lòng ta, đã từ bỏ con đường thành tiên.

Nhưng nó nói, không phải uổng công vô ích.

Ta có chút muốn khóc.

Con cáo phe phẩy quạt xếp, "Số ngươi không tốt, không có tiên duyên. Còn ta, ta nghĩ lại, tiên đồ nếu không có ngươi, cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

Cái miệng này cứ lải nhải không ngừng.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, làm ta mê loạn, ta nhón chân hôn lên môi nó.

Một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua lồng ngực, rồi dần dần lan tỏa.

Ta đã sinh ra một linh hồn mới.

(Chính văn hoàn)