Chương 2 - Bạch Cầu Vi Phu
BẠCH CẦU VI PHU <<02/04>>
🌹 Tác giả: Khát Vũ/ 渴雨
🌹 Bộ 20 của hệ liệt U sầu oán hận: Si nam oán nữ phong nguyệt trái nan thường
🌹 Dịch: Ndmot99 🐬🐬🐬
_____________
2
Dứt lời, bố tôi liền lấy ra một cây kim t.i.êm, nói rằng sẽ lấy m áu của tôi để nuôi em trai.
Mẹ tôi ôm đứa em trai bốn tuổi Đào Vĩ đầu to kỳ dị, con ngươi dựng đứng như mắt rắn, tiến lại gần.
Sau khi kim t.i.êm đâm vào mạch m áu, không cần dây nối, đầu còn lại trực tiếp chĩa thẳng vào miệng nó. Nó nhếch miệng cười, vươn cái lưỡi chẻ ra quấn lấy, bắt đầu h.ú.t.
Lúc nó há mồm lộ ra những chiếc răng nanh mỏng mà sắc nhọn, hoàn toàn không giống răng sữa, ngược lại giống răng của cá piranha.
Khi h.ú.t m áu, nó h.ú.t rất mạnh, từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt vàng như nến của nó lập tức đỏ bừng.
Bố mẹ vui sướng khi thấy nó uống m áu của tôi, thậm chí còn trìu mến xoa đầu nó, khen ngợi cục cưng nhà họ ăn khỏe quá, cuối cùng cũng có thể ăn no.
Mắt thấy nó đã no, tôi rút thẳng kim t.i.êm ra.
Nó h.ú.t phải không khí, nhổ ông h.ú.t ra, mở mắt, gầm gừ với tôi.
Nhìn lỗ kim còn đang rỉ m áu, nó muốn vồ lấy.
"Cho em trai con uống thêm ch.ú.t đi, nó vẫn chưa no." Mẹ tôi đau lòng ôm lấy nó, nói với tôi, "Con là chị, sao không biết thương em vậy hả?"
Bố tôi lao tới giữ lấy cánh tay tôi, định đâm kim vào lại.
"Không phải muốn con gả cho con bạch cầu kia cứu nó sao? Nếu con bị h.ú.t khô rồi, bạch cầu có tức giận không?" Tôi không giãy giụa, chỉ lặng lẽ nhìn ngón tay bố mình.
Ông ta nói lúc bị h.ú.t m áu, ngón tay bị chọc ra một cái lỗ to bằng móng tay, trông rất đáng sợ.
Cái lỗ trên ngón tay ông ông ta to bằng hạt đậu, y hệt "ngón tay trống rỗng" được đồn trên mạng mấy năm trước.
Cả mười ngón đều như vậy, ngay cả trên cánh tay cũng có vết lỏm tương tự.
Giống như khúc gỗ mục bị mối mọt ăn sạch, lớp thịt bên trong lộ ra nhưng không chảy m áu.
Khi đến gần, tôi ngửi thấy có một mùi lạ không thể diễn tả.
Cực kỳ giống mùi đất và rắn thối rữa lúc tôi còn bé hay chui vào những ngôi mộ rỗng.
Thấy tôi nhìn chằm chằm cánh tay mình, bố tôi bất mãn trừng mắt, kéo ống tay xuống.
Ông ta nói rằng đêm nay phải chuẩn bị, ngày mai sẽ đến ngôi mộ kia tìm bạch cẩu.
Mẹ tôi lại lo đứa con trai bảo bối chưa no, liền vén tay áo đút nó ăn.
Bà ấy không hề né tránh tôi, áo vừa vén lên, Đào Vĩ lập tức chồm qua.
Cũng thật lạ, mẹ tôi gầy nhom nhưng ngực thì căng tròn bình thường.
Nhưng trên một thân hình gầy gò lộ rõ từng khúc xương lại có bộ ngực đầy đặn như vậy trông hết sức kỳ dị.
Tôi mở miệng hỏi, nhưng mẹ tôi như không nghe thấy, chỉ lo vỗ về đứa con trai trong lòng, ngâm nga bài hát, cứ như tôi không tồn tại.
Hai mắt bà ấy còn đờ đẫn, cả người mê man.
Tôi ngồi xe một ngày để về nhà còn chưa kịp uống ngụm nước, vì thế dạo quanh một vòng để tìm thứ gì đó để ăn.
Kết quả cả căn nhà phủ đầy bụi như không có người sống.
Thậm chí không có một cọng rau xanh, tủ lạnh chứa đầy những chai lọ m áu khác nhau.
Chiếc nồi trên bếp hoen gỉ chẳng có gì đẹp mắt.
Bố mẹ không ăn uống sao?
Tôi mang theo sự nghi ngờ đến một quán bán quà vặt trong thôn, định mua nước và bánh mì.
Ở đây đang có một nhóm người vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.
Tôi vừa tới, bọn họ liền nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Từ lúc mẹ tôi bị b.ệ.nh, bố tôi đào rắn trong quantài ra, thôn lang đều chỉ trỏ gia đình tôi, đồng thời cũng kiêng dè tôi hay đào hang bắt rắn.
Bởi vậy tôi thường tránh người trong thôn khi nhìn thấy họ.
Lần này, tôi theo trí nhớ đến chào hỏi từng người, muốn tìm hiểu thêm tin tức.
Bà chủ quầy bán quà vặt nhớ ra, chỉ vào tôi: "Cháu là con gái của lão Đào chuyên đào mồ mộ bắt rắn đúng không? Tên là Đào... Đào..."
Tôi mỉm cười gật đầu: "Đào Vũ."
Nguyên đám người đang ăn hạt dưa lập tức im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Ngay cả bà chủ cũng im lặng. Tôi tươi cười nói mấy câu vui vẻ, hỏi bố mình hay đánh bài ở đâu nhưng không nhận được câu trả lời.
Thỉnh thoảng bọn họ liếc nhìn tôi, ngập ngừng không nói.
Có vẻ họ kiêng kỵ chuyện gia đình tôi đến mức giữ im lặng.
Mãi đến lúc tôi cầm nước và bánh mì đi, bà chủ vội đuổi theo, gọi tôi lại: "Đào Vũ, đêm nay cháu có đi đâu không? Con dì có xe máy, để nó đưa cháu đến nhà ga nhé? Không mang đồ đạc về đúng không? Dù sao cũng mua nước rồi, đi ngay đi."
Bà chủ vừa nói vừa nháy mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu ý của bà chủ, quay đầu nhìn sắc mặt khó lường của những vị khách trong quán, lắc đầu: "Không đi."
"Sao vậy?" Bà chủ nôn nóng nắm lấy tay tôi, "Mấy năm cháu không ở nhà, trong thôn chẳng được yên, không biết đã xảy ra chuyện gì, đừng nói là gà vịt mất trắng, ngay cả trâu bò chớp mắt đã bị h.ú.t cạn m áu. Có rất nhiều ngôi mộ vừa mới chôn cất đã bị đào lên. Cháu đó, đi nhanh đi!"
Bà chủ đang ám chỉ tôi, những việc này có liên quan đến nhà tôi.
Sợ tôi qua đêm ở nhà sẽ gặp chuyện.
Sợ tôi không đi, bà chủ lấy di động ra gọi cho con trai mình, bảo anh ta lập tức đưa tôi đi.
Tôi ấm lòng, mỉm cười với bà ấy: "Cháu còn có việc, không đi được. Cảm ơn dì."
"Trời ạ!" Bà chủ bất lực, "Thế buổi tối cháu cẩn thận một ch.ú.t, khi ngủ nhớ cầm đồ phòng thân. Còn em trai kia của cháu, cháu đừng có bế, có việc gì..."
Bà chủ còn chưa nói xong, phía xa đã vọng tới tiếng của bố tôi: "Đào Vũ, sao mày cứ chạy lung tung như mèo thế hả? Coi chừng tao đánh gãy chân mày đấy!"
Bà chủ đồng tình nhìn tôi, vỗ cánh tay tôi một cái rồi rời đi.
Không biết từ khi nào bố tôi đã đứng trước cửa quán, ông ta hằn học nhìn bà chủ, liếc nhìn những người khác, cầm một gói th.u.ốc lá rồi bỏ đi.
Khi có mặt ông ta, mọi người trong thôn đều câm như hết.
Ông ta cầm điều th.u.ốc, mắng tôi mau về chăm mẹ với em trai, còn mình lại đi đánh bạc.
Tôi gặm bánh mì, đi quanh nhà vài vòng.
Nhà bừa bộn thì dọn dẹp, nhưng cỏ dại xung quanh đã cao gần bằng đầu người.
Kỳ lạ hơn là ngoại trừ lối ra chính, phía sau cũng có một lối đi nhưng không hề có dấu chân, ngược lại là dấu trườn bò.
Nhớ lại những lời bà chủ quán ăn vặt nói, tôi ăn hết bánh mì, uống mấy ngụm nước rồi vào nhà.
Mẹ tôi vẫn đang bế đứa em trai đói lả nằm trên chiếc võng ngân nga ngái ngủ, có vẻ không biết tôi về.
Còn Đào Vĩ hình như là ngửi thấy mùi, nó giật mình bật dậy, thè lưỡi, nhìn tôi một cách thèm thuồng.
Đầu vú bị nó nhổ ra chảy ra vài giọt m áu.
Mẹ tôi lập tức bừng tỉnh, vội ôm lấy đầu nó, đè nó xuống: "Cục cưng, ăn không no thì đừng lãng phí."
Từ đầu đến cuối, bà ấy thậm chí còn không mở mắt như thể quá buồn ngủ.
Đào Vĩ không cam lòng h.ú.t tiếp, nhưng vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt hung ác, đôi mắt đó hệt như một con rắn độc đang trông chừng con mồi của mình.
Tôi cố ý xắn tay áo lên, ấn vào chỗ kim t.i.êm khi nãy, nặn ra ít m áu, lắc lư về phía Đào Vĩ.
Hai mắt nó sáng lên, híp mắt, cắn mạnh núm vú trong miệng.
Mẹ tôi đau đớn kêu rên nhưng vẫn không buông nó ra, một mực ôm chặt lấy nó.
Tôi cười khiêu khích Đào Vĩ, xoay người bỏ đi.
Nhà cửa bừa bộn, bụi mù mịt lau không xuể, một mình tôi dọn dẹp một căn phòng, lấy móc câu bỏ dưới gối, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi Đào Vĩ.
Không bao lâu, tôi mơ màng có cảm giác cổ mình bị thứ gì đó lành lạnh cuốn lấy.
Tôi giả vờ ngủ không sâu, luồn tay vào dưới gối, nắm lấy móc câu.
Mắt hơi mở, quả nhiên thấy em trai tốt của mình đang lè lưỡi liếm cổ tôi như đang tìm kiếm vị trí để h.ú.t m áu.
Khuôn mặt vàng sẫm tràn đầy vẻ tham lam, nước miếng đã chảy ra từ khóe miệng.
Có lẽ đã được dặn dò, sau khi liếm cổ tôi, nó rụt lưỡi về, kéo cổ tay tôi đang đặt bên gối ra, có lẽ nó định https://truyenne.net/sau đó muốn cắn vào tay tôi.
Tôi giật móc câu về, nó lại kêu lên một tiếng, không dám nhúc nhích nữa.
Đào Vĩ đau hai lần cũng rút ra bài học, nó không dám cử động, đột nhiên gào khóc.
Rất nhanh mẹ tôi đã nghe thấy ồn ào bên này, vội chạy vào, hét vô mặt tôi: "Mày ch.ết đi! Nó là em trai của mày, mày đang làm gì đấy hả!"
"Nó quấn lấy cổ con, đòi h.ú.t m áu của con!" Tôi nhân lúc mẹ ôm nó, lấy móc câu ra xem.
Mùi tanh tưởi tản ra.
M áu của nó có màu rất nhạt, không giống m áu người.
Mẹ tôi ôm chặt lấy nó, thay vì che miệng vếtthương, bà lại cúi đầu h.ú.t m áu từ vếtthương của nó.
Theo m áu chảy vào miệng, gương mặt căm phẫn của bà ấy dần trở nên tham lam.
Bà ấy càng h.ú.t càng dùng sức, mãi đến khi Đào Vĩ kêu lên một tiếng, đẩy bà ấy ra, bà ấy mới sực tỉnh.
Lúc này bà trừng mắt nhìn tôi: "Mày muốn ch.ết à! Sao có thể đối xử với em trai mình như thế!"
Tôi lau móc câu dính m áu thịt vào quần áo: "Nếu con ch.ết, ngày mai bố mẹ lấy gì gả cho bạch cầu?"
Mặt mẹ lóe lên, không phản bác.
Bà ôm Đào Vĩ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, nhưng ánh mắt lại hướng về vết m áu dính trên quần áo tôi, thè lưỡi liếm, chảy nước dãi.
Nhưng nhìn móc câu, bà lại lạnh lùng trừng mắt, ôm Đào Vĩ bỏ đi.
Tôi ngửi mùi tanh trên móc câu, thứ này có lẽ đã chứng minh suy đoán của mình.
Tôi cầm móc câu trong tay, nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Mãi đến mười giờ tối, bố mới đánh bài về.
Tôi lúc này mới cầm móc câu ngồi dậy, lén tới cửa xem.
Quả nhiên Đào Vĩ đang giơ vếtthương trên tay cho bố tôi xem.
Vếtthương của nó đã không còn chảy m áu nữa, nhưng không hề https://truyenne.net/sẵn móc câu và đồ chích điện trên người, lại giả vờ ngủ.
Không lâu sau, bố tôi nhìn qua cửa sổ như thể để chắc chắn tôi đã ngủ.
Kế tiếp, tôi nghe thấy tiếng mở cửa sau, vì thế liền lặng lẽ chuồn ra từ cửa sổ.
Vừa ra ngoài, tôi đã thấy bố mẹ đang nằm dưới đất như hai con rắn, chân banh ra vặn vẹo, bò theo con đường nhỏ ở cửa sau.
Còn em trai nằm trên lưng bố mềm nhũn bất động như một con rắn nhỏ.
Bọn họ vừa bò vừa thè lưỡi.
Nhưng cái lưỡi của em trai hoạt động tốt hơn cứ như đang dẫn đường.
Một lúc sau, nó nằm trên người bố, bắt một con ếch mập mạp, đút cho bố ăn.
Bố tôi lập tức há miệng, nuốt xuống mà chẳng cần nhai.
Con ếch to bằng nắm tay em bé mà ông ta có thể nuốtchửng như thế.
Tôi cầm móc câu, dùng m áu của Đào Vĩ để che đậy mùi, nhẹ nhàng đi theo suốt quãng đường.
Tôi thấy em trai dùng lưỡi bắt một con thằn lằn khác, đưa đến miệng của mẹ.
Ba người họ cứ thế đi về phía trước, vừa bò vừa ăn, cuối cùng đến một ngôi mộ trống ở sau nướu.
Người thu mua rắn đã chỉ cho bố tôi ngôi mộ này, nói rằng bên trong chắc chắn có rắn.
Dựa vào tay nghề của mình, quả nhiên bố tôi bắt được hai con mãng xà to bằng cánh tay.
Chuyến đi thuận lợi, bố tôi rất vui.
Nhưng khi người mua rắn nhìn thấy lại bảo đó là một đôi rắn ăn xác, không nhận, bảo bố tôi thả đi, nếu không chúng sẽ quay lại báo thù.
Vật đã đến tay sao có thể buông bỏ, bố tôi nào chịu!
Vì vậy ông ta đã gi.ế.t hai con rắn, moi mật rắn cho mẹ tôi ăn, sau đó đem đi nấu một nồi canh.
Canh rắn rất ngon, ông ta không nỡ chia cho tôi.
Người thu mua rắn nghe nói bố tôi đã làm thịt hai con rắn kia, tỏ vẻ bội phục sự to gan của ông ta.
Do vậy người đó đã ra giá cao hơn để bố tôi bắt rắn, còn cố ý nói bắt rắn vào mùa đông dễ hơn.
Chắc bố tôi đào hang bắt rắn đã mệt nên bảo tôi làm thay.
Ngôi mộ này tôi chưa từng chui vào, do vậy cũng đã quên mất.
Bây giờ thấy bố mẹ bò vào, tôi mới sực nhớ.
Tôi trốn sau gốc cây, đang tự hỏi liệu đây có phải là việc rắn trả thù mà bạch cầu nói không thì chợt nghe có tiếng bước chân từ xa. Tôi vội ngồi xổm xuống, núp trong cỏ dại.
Một lúc sau, người thu mua rắn năm đó xách theo một túi da rắn đi tới ngôi mộ trốn.
Ông ta ngồi xổm bên cạnh hang rắn thái hoa trong túi ra, quơ quơ trước cái hang rộng bảy tấc.
Rất nhanh Đào Vĩ đã chui đầu ra, há miệng cắn lấy con rắn đó, nhai nuốt như ăn đậu phộng.
Bố mẹ cũng chui ra theo, người thu mua rắn kia lại lấy những con rắn khác ra đút họ ăn.
Tôi biết quy luật rắn lớn ăn rắn nhỏ.
Nhưng hoàn toàn không ngờ người thu mua rắn lại dùng rắn để nuôi bố mẹ tôi.
Thảo nào bọn họ không cần nấu cơm, gia súc gia cầm trong thôn đột nhiên biến mất.
Nhìn họ trực tiếp nuốt rắn sống xuống họng, tôi không khỏi lo lắng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Chính lúc này, người thu mua rắn dường như đã phát hiện điều gì đó, nhìn về phía tôi, từ từ đứng dậy.
Tôi vừa nắm chặt máy chích điện vừa nhìn chằm chằm người kia, tính toán xem bản thân nên chạy theo hướng nào.
Bất thình lình, phía sau có tiếng thở dài khe khẽ.
Có người che miệng tôi lại, gương mặt trong ký ức tiến lại gần, lắc đầu, ra hiệu bảo tôi đừng ra ngoài rồi ôm tôi vào lòng.
Xung quanh chuyển động, trước mắt là một màu trắng.
Đến khi mở mắt ra đã đến ngôi mộ chỗ ở của bạch cầu.
Anh buông tôi ra, đang định biến mất, tôi vội ôm lấy cổ anh: "Không phải anh nói muốn cưới tôi sao, sao lại thất hứa!"
Lần này trở về, tôi biết bố mẹ muốn tính kế tôi.
Nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao anh không đến như thỏa thuận nên mới mạo hiểm quay về!