Chương 1 - Bạc Tình Hay Định Mệnh
Sau khi say rượu, tôi chạy tới gõ cửa phòng của ông chủ mà mình thầm yêu, vừa khóc vừa mắng anh là đồ bạc tình.
Mắng được một lúc, phía sau vang lên một giọng lạnh lùng:
“Ninh Ninh, qua đây! Em mắng nhầm cửa rồi!”
Đầu óc tôi choáng váng, nhưng sao giọng nói lạnh lùng như ngọc phía sau lưng lại giống giọng Tống Thanh Yến đến vậy?
Quay đầu nhìn lại, đối diện là một người đàn ông đẹp trai đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc, ngũ quan cấm dục mà mê hoặc, mặc một bộ đồ ở nhà giản dị, cả người toát ra hơi lạnh.
Đẹp trai thật đấy. Tôi lắc lắc đầu, chẳng phải đây chính là Tống Thanh Yến sao?
Tôi chỉ vào cánh cửa mà nãy giờ mình đập hoài không mở, nghiêm túc cười nhạo anh ta: “Tống Thanh Yến, anh ngốc thật đấy, đây mới là nhà anh.”
Anh thở dài, nhíu mày, giơ tay day day ấn đường: “Ninh Ninh, lại đây.”
Tôi lắc đầu, nước mắt dâng lên, ngoan cố nói: “Tôi không qua đâu, tôi đến để chia tay với anh.”
“Cho phép tôi nhắc cô một câu,” Tống Thanh Yến dường như bật cười vì tức, giơ tay chống vào khung cửa, “Cô Ninh, chúng ta chưa từng ở bên nhau.”
Viền mắt tôi lập tức đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Quả nhiên là anh thay lòng đổi dạ rồi, đồ đàn ông bạc tình!”
Tống Thanh Yến: “……”
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, sẽ làm phiền người khác.” Anh bất lực nhìn tôi, đưa tay kéo tôi, “Vào nhà trước đi, tỉnh rượu đã.”
Mắt tôi hoa lên, nhìn thấy hai người anh đang đến bắt tôi. Tôi giận dữ muốn đẩy ra, nhưng lại đẩy hụt, cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Thế giới đang chao đảo dữ dội thì được một cánh tay vòng qua eo giữ lại, gương mặt đẹp trai của Tống Thanh Yến phóng đại trước mắt tôi.
Tôi được bế lên, rúc vào lòng Tống Thanh Yến, mùi trúc non mát lạnh dễ chịu len vào chóp mũi, cảm giác an toàn bao bọc lấy tôi.
Tôi dụi dụi vào cổ anh, hít một hơi dài đầy thỏa mãn, rồi bật cười trong nước mắt, kiêu ngạo nhếch môi: “Đã vậy anh chủ động làm hòa rồi, thì tôi tha thứ cho anh đấy. Sau này anh vẫn là người tôi thích nhất.”
Người đàn ông cười khẩy một tiếng: “Cô Ninh thật rộng lượng.”
Tôi dựa vào anh, nhắm mắt lại, chưa bao lâu đã cảm thấy Tống Thanh Yến định buông tay, lập tức tỉnh lại.
Mở mắt ra, tôi lấy ngón tay chọc vào má anh, bất mãn lên án: “Anh định bỏ rơi tôi sao?”
Mặt Tống Thanh Yến cứng lại, nghiêng đầu sang phải, tôi liền dí ngón tay theo, anh hoàn toàn không tránh được.
“Ninh Ninh,” anh hít sâu một hơi, “Tôi chỉ định đặt cô lên sofa thôi.”
Tôi vòng tay ôm chặt cổ anh, kiên quyết từ chối: “Không muốn, tôi thích như bây giờ cơ.”
Giọng của Tống Thanh Yến như nghiến răng: “Tôi không bế cô được lâu, sẽ làm cô ngã đấy.”
Tôi im lặng nhảy xuống, đứng trên sofa, vừa vặn cao ngang với Tống Thanh Yến.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Cũng còn nghe lời đấy.”
Tôi nhìn anh đầy thương hại, thở dài: “Cũng hết cách thôi, anh yếu quá, tôi phải giữ anh lại để dùng lúc cần.”
Gương mặt Tống Thanh Yến lập tức đen lại, anh nghiến từng chữ hỏi tôi:
“Lúc cần là khi nào?”
Tôi nghiêng đầu cười, lại vòng tay ôm cổ anh, nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.
“Chính là… lúc như thế này đấy.”
Trên đây, là tất cả những gì tôi nhớ được.
Có người còn sống, nhưng chi bằng chết quách cho rồi.
Mà hôn xong rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa?
Chết cũng không cho người ta chết yên!
Tôi hận!
Cuối cùng, sau khi tự cổ vũ bản thân một hồi, tôi nhân lúc bên ngoài không có ai, lén lút mò ra đến cửa.
Rón rén vặn tay nắm, tôi vừa định chuồn thì một cánh tay rắn rỏi với đường cơ bắp đẹp đẽ bỗng chắn ngang trước mặt tôi.
Trên đỉnh đầu là giọng nói khàn khàn lười biếng buổi sáng của người đàn ông: “Tỉnh rượu rồi à?”
Tôi rùng mình, không dám nhìn thẳng anh.
“Phải… phải rồi. Vậy… tôi không làm phiền nữa. Không cần tiễn đâu…”
Nhưng cánh tay chặn cửa của Tống Thanh Yến vẫn không buông, thậm chí cả người cũng nhích sang, chặn kín cả cửa.
Có vẻ như anh vừa tỉnh ngủ, đôi mắt lạnh băng ngày thường lúc này mang theo chút mỏi mệt, cúi đầu nhìn tôi nửa hờ nửa khép, ánh mặt trời nghiêng chiếu lên khuôn mặt anh, vài tia nắng vàng tô lên đường nét khiến anh trông như vị thần trong tranh.
Tôi ngẩn ngơ suýt nữa nhìn đến ngây người.
Khóe miệng anh cong lên như có như không, cúi người thấp giọng nói.