Chương 7 - Bác Sĩ Cũ Và Lòng Tôi

12

Tôi và Thịnh Trì không ra khỏi nhà suốt hai ngày sau đó.

Một phần vì vẫn trong thời gian cách ly.

Một phần… vì bên ngoài đã bắt đầu nổi sóng.

Tối hôm qua một bức ảnh chụp lén được đăng lên một diễn đàn y khoa – ảnh không rõ mặt, nhưng bóng lưng Thịnh Trì và tôi trong siêu thị, tay anh đặt trên lưng tôi, đầu tôi hơi nghiêng vào vai anh.

Chỉ cần ai thân quen một chút, đều sẽ nhận ra.

Chưa đến sáng, tin nhắn trong máy tôi đã nhảy đến hàng chục cái. Tin nhắn từ đồng nghiệp, bạn học cũ, người trong nhà, cả những cái tên tôi đã quên từ lâu.

Tôi lướt qua ánh mắt vô hồn.

Tựa đề bài viết là:

“Bác sĩ Thịnh – con riêng nổi tiếng bệnh viện XX – đang yêu em họ? Thật hay scandal dọn đường ra nước ngoài?”

Bình luận bên dưới náo loạn. Người bênh, kẻ mỉa mai. Một vài comment ác ý còn kêu gọi lập hội “bóc phốt y đức”.

Tôi buông điện thoại xuống, ngồi thẫn thờ trên ghế.

Thịnh Trì vẫn đang pha cà phê. Bình tĩnh đến mức khiến tôi phát điên.

“Anh định cứ mặc kệ à?”

Anh quay lại, nhìn tôi, giọng đều đặn:

“Không. Tôi đang chờ bệnh viện lên tiếng.”

“Nhưng—”

“Tôi không sợ mất danh tiếng.” Anh ngắt lời. “Tôi chỉ sợ em thấy xấu hổ.”

Tôi nhìn anh, mắt cay xè.

“Em không xấu hổ,” tôi nói. “Em chỉ sợ anh hối hận.”

Anh bước đến, đặt ly cà phê xuống bàn, rồi ngồi xuống cạnh tôi:

“Em nghe cho rõ. Nếu tôi định từ bỏ, thì tôi đã bỏ từ 6 năm trước rồi.”

Tôi cười khổ.

“Còn em… đã từng bỏ.”

“Ừ.” Anh gật đầu. “Nhưng lần này em không chạy nữa. Vậy là đủ.”

Chúng tôi ngồi cạnh nhau rất lâu. Không ai nói gì. Chỉ nắm tay nhau thật chặt.

Buổi chiều, bệnh viện chính thức ra thông báo: Bác sĩ Thịnh Trì tạm thời rời vị trí điều trị để phục vụ điều tra nội bộ và chờ xác minh thông tin cá nhân.

Nói cách khác—anh bị đình chỉ công tác.

Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

“Em xin lỗi…” Tôi thì thào.

Anh chỉ cười, cúi đầu cài lại nút áo blouse trắng treo trên giá:

“Đúng là tôi có lỗi – lỗi vì không báo sớm để họ khỏi bất ngờ.”

Tôi nhìn anh, lòng vừa thương vừa giận.

Anh lúc nào cũng như thế—vẫn kiên cường đến khó chịu.

“Có cần em lên tiếng không?” Tôi hỏi. “Em có thể đăng bài, nói rõ…”

“Không cần,” anh đáp. “Chúng ta không nợ ai lời giải thích.”

Nhưng đời không đơn giản vậy.

Tối hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị nấu mì cho anh thì điện thoại đổ chuông. Là số lạ.

Tôi không muốn nghe. Nhưng chuông reo ba lần, tôi đành bắt máy.

Giọng đàn ông ở đầu dây bên kia trầm thấp, xa lạ nhưng đầy đe dọa:

“Nếu cô còn dính với Thịnh Trì, chúng tôi sẽ công bố toàn bộ hồ sơ nuôi dưỡng bất hợp pháp của cô từ 10 năm trước. Thậm chí… cả vụ đình chỉ học mà cô từng tưởng là ‘được tha’. Cô nghĩ người như cô xứng với bác sĩ Thịnh sao?”

Tôi chết lặng.

“Anh… là ai?”

“Là người không muốn thấy một đứa như cô làm bẩn danh tiếng của gia đình họ Hứa. Nếu biết điều, thì biến khỏi cuộc đời nó. Ngay bây giờ.”

Rầm!

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, toàn thân run bần bật.

Quá khứ, mà tôi nghĩ đã bị chôn dưới đất sâu, đang bị đào lên lần lượt.

Tôi bước vào phòng, đứng trước cửa, nhìn Thịnh Trì đang đọc sách.

“Trì…”

Anh ngẩng lên.

Tôi cắn chặt răng, không để nước mắt rơi.

“Hay là… anh quay lại với cuộc sống của anh đi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt trầm xuống.

“Em vừa nói gì?”

“Tạm thời thôi. Khi sóng gió qua khi mọi người quên rồi… lúc đó chúng ta sẽ—”

“Tôi không muốn tạm thời,” anh cắt ngang, đứng dậy. “Tôi không muốn nửa vời. Không muốn giấu. Không muốn chờ ‘lúc thích hợp’.”

Tôi lùi lại, lưng va vào tường.

Anh tiến tới, giữ lấy vai tôi, nhìn tôi chăm chú:

“Hứa Kim Triêu, nếu em không thể cùng tôi đi đến cùng, thì đừng quay lại ngay từ đầu.”

Tôi bật khóc.

“Nhưng em không muốn anh bị hủy hoại vì em…”

“Thứ bị hủy hoại không phải là tôi,” anh nói, giọng trầm hơn bao giờ hết. “Là chúng ta.”

13

Hai ngày sau cuộc điện thoại đó, tôi chính thức trở thành đề tài trên mạng xã hội.

Một tài khoản ẩn danh tung ra “hồ sơ nuôi dưỡng” năm tôi mười sáu tuổi — có dấu đỏ, có chứng nhận, có cả đoạn trích từ biên bản đình chỉ học vì đánh nhau và hút thuốc.

Tiêu đề bài viết là:

“Em họ hỗn loạn của bác sĩ Thịnh: quá khứ bất hảo, hiện tại dây dưa loạn luân?”

Bình luận phía dưới hỗn loạn như chợ vỡ.

“Bác sĩ mà yêu loại con gái này á?” “Lúc đầu tưởng phim ngôn tình, giờ hóa ra là phim xã hội đen.” “Ủa rồi loạn luân thật hả?” “Tội cho Thịnh Trì ghê, bị nó phá nát đời luôn rồi.”

Tôi ngồi trên sàn nhà, tay run lên, điện thoại trượt khỏi tay lúc nào không biết.

Cửa mở. Thịnh Trì bước vào, thấy tôi thì lập tức chạy tới.

“Triêu? Em sao thế?”

Tôi không trả lời. Chỉ đẩy điện thoại về phía anh.

Anh lướt một lượt. Gương mặt không có chút thay đổi.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

“Tôi nói rồi,” anh đặt máy xuống, “Tôi không sợ.”

“Nhưng em sợ.”

Tôi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe.

“Anh có biết… em mất bao lâu mới rời khỏi mớ quá khứ đó không? Bao nhiêu năm gồng mình để trở thành người bình thường?”

Anh siết chặt tay tôi:

“Em không phải người bình thường.”

“Anh lại định khen em ‘đặc biệt’ chứ gì?” Tôi gượng cười, giọng khàn đặc.

“Không.” Anh cúi xuống, ghé sát vào tai tôi. “Em là duy nhất.”

Tôi cắn môi, ngăn nước mắt, nhưng cổ họng nghẹn lại như có đá chặn.

“Triêu,” anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt sắc như dao nhưng lại dịu như nước, “Lần này, anh không để em chạy. Dù là vì sợ, vì tự ti, hay vì muốn bảo vệ anh — anh đều không cho phép.”

Tôi im lặng rất lâu.

Cho đến khi anh đứng dậy, cầm điện thoại, mở ứng dụng livestream nội bộ của bệnh viện — một kênh chuyên chia sẻ nghiên cứu y khoa, nhưng cũng có phần dành cho bác sĩ phát biểu công khai.

Anh chỉnh camera. Rồi ngồi ngay ngắn trước ống kính.

Tôi tròn mắt:

“Anh… anh làm gì thế?”

“Em bảo em muốn trốn. Vậy để anh đi trước.”

Rồi anh bật livestream.

“Chào mọi người. Tôi là Thịnh Trì. Bác sĩ nội trú khoa cấp cứu Bệnh viện XX.”

Giọng anh vững vàng như mọi lần tôi từng nghe trong các hội thảo y học, nhưng lần này… lại pha chút chua chát mà kiên cường.

“Tôi đang bị đình chỉ điều tra nội bộ. Không sao. Tôi chấp nhận. Nhưng tôi có vài điều cần làm rõ.”