Chương 2 - Bá Vương Và Túi Rác
Sự thật chứng minh: bá vương không phải kiểu người hay so đo.
Cậu ta không đến làm khó tôi thêm lần nào nữa.
Ngược lại, mấy người thích hóng chuyện thì hăng hái vô cùng, không ngừng có người tìm cách làm quen với tôi.
Để tránh bị nhận ra và bị “nuôi trong chuồng” làm trò cười, tôi ngày nào cũng đeo khẩu trang ra khỏi ký túc.
May mà thời gian trôi qua những chuyện giật gân mới liên tục xuất hiện, dần dần che lấp chuyện cũ.
Ngay lúc tôi sắp lật sang trang mới, lại vô tình bắt gặp một cảnh tượng không muốn thấy nhất.
Một tuần sau, buổi tối, tôi như thường lệ ở phòng tự học đến khuya mới về.
Sau chuyện xấu hổ kia, tôi đã cố ý chọn con đường nhỏ vắng vẻ để tránh phiền phức.
Nhưng vận xui vẫn bám riết không tha.
Vừa rẽ qua góc tường, tôi thấy bá vương đang nói chuyện với hoa khôi trường phía trước, vội vàng lùi lại, chui vào bụi trúc ẩn nấp.
Chỉ nghe thấy giọng bá vương đầy van nài:
“Vi Vi, cho tôi một cơ hội được không? Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, tôi không thua kém gì hắn.”
Hoa khôi giọng lạnh như băng:
“Tôi đã nói rồi, tôi không thích người học kém.”
Bá vương không cam lòng, giọng đầy bất phục:
“Vi Vi, điểm số quan trọng vậy sao?”
Cô ấy vẫn dửng dưng:
“Với cậu không quan trọng, nhưng với tôi thì rất. Tôi chỉ thích người học giỏi. Làm ơn đừng bám theo tôi nữa, thật sự rất phiền!”
Tiếng giày cao gót vang lên, rồi xa dần.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy, định chờ bá vương đi rồi mới rời đi.
Ai ngờ, bá vương lại chọn đúng con đường tôi định đi.
Không kịp chạy nữa, tôi đành đứng úp mặt vào bụi trúc, hai tay bịt chặt lấy mặt.
Không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi…
Bá vương đi tới, dừng lại ngay sau lưng tôi.
Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Nếu cậu ta nhận ra tôi, có khi sẽ tính cả nợ mới lẫn nợ cũ!
Đang lo lắng có nên chủ động nhận lỗi hay không, thì bá vương đột nhiên áp sát, lạnh lùng nói sau lưng tôi:
“Bạn học, có một số chuyện, tốt nhất nên để nó mục nát trong bụng. Cậu nói đúng không?”
Tôi lập tức gật đầu lia lịa, sợ chậm một giây là bị diệt khẩu:
“Ừm ừm ừm!”
“Biết điều đấy. Cho cậu ba giây biến khỏi đây.”
“Ừm ừm ừm!”
Tôi cúi đầu, hai tay vẫn bịt kín mặt, chạy trối chết.
Trong khoảnh khắc thoáng qua hình như tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Chắc là… ảo giác thôi…
3
Nói đến mối tình tay ba giữa bá vương học đường – vừa cao vừa giàu lại đẹp trai, hoa khôi trường – trắng trẻo xinh đẹp con nhà giàu, và học bá – kiểu người có khí chất thư sinh, thành tích siêu đỉnh… thì có kể ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện.
Tóm lại là: bá vương thích hoa khôi, nhưng hoa khôi lại thích học bá.
Bá vương đeo đuổi hoa khôi suốt ba năm, thế mà vẫn không ôm được mỹ nhân về.
Tất nhiên, hoa khôi cũng chưa cưa đổ được học bá.
Ba người bọn họ, với mối quan hệ tình cảm lằng nhằng, đã trở thành chủ đề ăn không biết chán suốt nhiều năm nay của cả trường.
Tôi và đám bạn cùng phòng cũng không ít lần hóng hớt chuyện họ.
Tôi thực sự không ngờ, có một ngày mình lại được ăn dưa ngay tại hiện trường.
Về đến ký túc, tôi phải vận hết công lực mới nhịn được không kể cho đám bạn nghe chuyện mình vừa chứng kiến.
Thấy mấy đứa nó háo hức chia sẻ tin tức hôm nay, tôi bỗng cảm thấy… hơi áy náy.
4
Mười mấy ngày tiếp theo trôi qua khá yên bình.
Mấy tin giật gân mới liên tục xuất hiện, khiến chuyện tôi “thu gom” nhầm túi quần áo của bá vương cũng dần bị lãng quên.
Tối hôm trước kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi như thường lệ lại ở phòng tự học đến khuya mới về.
Đi ngang qua quảng trường nhỏ, tôi thấy cạnh một thùng rác có một bó hoa hồng siêu đẹp.
Lại còn là hoa hồng màu hồng phấn – loại tôi thích nhất.
Khoảnh khắc ấy, tay tôi lại ngứa ngáy.
Sau ba giây do dự, tôi tháo tai nghe, bước đến đứng trước thùng rác.
Bỏ cạnh thùng rác rồi, lần này chắc chắn là rác thật chứ không phải đồ người ta còn dùng… phải không?
Tôi khẽ hắng giọng, cất tiếng vừa phải:
“Hoa của ai vậy? Không ai lấy thì tôi xin nhé?”
Không ai trả lời.
Tôi nâng cao âm lượng:
“Ai để hoa ở đây đấy? Không cần thì tôi lấy nhé?”
Vẫn không ai lên tiếng.
Tôi mừng thầm trong bụng, cúi xuống nhặt lấy bó hoa, hí hửng rời đi.
Không hề biết rằng, trong bóng tối dưới tán cây phía sau, có một người đang đứng lặng im…
5
Trước đây, tôi và bạn cùng phòng cũng từng “nhặt” mấy bó hoa người ta vứt đi ở thùng rác.
Có lần còn nhặt ngay khi người ta vừa quay lưng bỏ đi!
Tôi đẩy cửa vào ký túc, định khoe chiến lợi phẩm vừa “nhặt” được.
Ai ngờ vừa vào, Tô Mạn đã phấn khích như uống nhầm thuốc, chạy tới hét lên:
“Khanh Khanh! Cậu biết chưa?! Bá vương lại lại lại tỏ tình với hoa khôi nữa rồi!”
Tôi lập tức tò mò:
“Rồi sao nữa?”