Chương 8 - Ba Tỷ Muội và Những Cuộc Hôn Nhân Kỳ Quặc
40
Toàn thân ta như bị xe cán qua đến tận giữa trưa hôm sau mới tỉnh.
Mở mắt ra liền đối diện ánh mắt đầy tình cảm của Cố Yển Chu, trong mắt hắn là cả một trời dịu dàng: “Nương tử, nàng tỉnh rồi?”
Ta ngượng chín mặt, chui tọt vào chăn gật đầu.
Hắn lại kéo ta ra khỏi chăn, hôn lên môi ta, trong mắt đầy khát vọng, hơi thở dồn dập: “Nương tử, tối qua trời tối, nàng chắc là chưa nhìn rõ, giờ nhìn lại kỹ chút được không?”
Ta mệt muốn chết, tối qua đúng là không thấy rõ, nhưng cảm nhận thì rõ lắm rồi!
Lạy ông trời, xin ban cho con một người đàn ông biết thương dạ dày, tiểu nữ thật sự chịu không nổi nữa!
Vì vậy, giữa ban ngày ban mặt, ta lại bị hắn hành một trận tơi tả.
Cuối cùng lết đến chỗ đại tỷ, đại tỷ thấy bộ dạng ta bị ăn sạch sành sanh thì vỗ vai an ủi: “Muội à, đúng là thần y hồi xuân!”
Tam muội cũng chạy tới, đập vai ta một cái: “Tỷ, đúng là thần y!”
Ta ngồi co ro trong góc, hy vọng tất cả chỉ là ảo giác.
Cho đến khi tối lại bị Cố Yển Chu xách về, ta mới tỉnh ngộ: Đây không phải là ảo giác, mà là ác mộng! Ác mộng đó!!!
41
Nửa tháng sau, chúng ta cùng nhau hồi kinh.
Hoàng thượng nghe tin chiến thắng anh dũng thì vô cùng vui mừng, ban cho đại tỷ năm khoảnh đất, lập tam hoàng tử làm thái tử, ai ngờ tam hoàng tử từ chối ngay tại chỗ.
“Phụ hoàng, nhi thần phải cùng A Thiển nuôi gà, một mình nàng cực khổ quá, làm thái tử làm gì, người cứ phong nhi thần làm vương gia nhàn tản là được rồi.”
Hoàng thượng tuy tức, nhưng cũng đồng ý.
Ngài ban cho ta năm mươi cửa tiệm, vàng bạc ngàn lượng, còn phong cho ta danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất y quán”.
Ta thỉnh cầu hoàng thượng cho phép nữ tử vào thư viện và y quán học tập, cho phép nữ tử tham gia khoa cử.
Đại tỷ không nhận thưởng, nói có cùng nguyện vọng với ta, tam muội cũng quỳ xuống rất dứt khoát, nói dù không biết hoàng thượng định thưởng gì nhưng cũng muốn điều tương tự.
Hoàng thượng nhìn ba tỷ muội ta, cười vui đến mức không ngậm miệng lại được.
Ba chúng ta thì thầm với nhau: “Hóa ra đây mới là nụ cười kiểu lão tiền phong nguyên bản.”
Cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý.
Tam muội được ban chức giống ta, cũng làm “Thiên hạ đệ nhất y quán”, còn được ba mươi cửa tiệm và vàng bạc ngàn lượng.
Cố Yển Chu được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân, nhận hổ phù, được ban kim bài miễn tử.
Mẹ chồng ta được phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Tiểu hầu gia giữ chức Giám viện Cung Nỗ, thống lĩnh toàn viện, trực tiếp phụ trách với hoàng thượng.
Phụ thân vì ba đứa con gái mà thăng quan tiến chức, cả nhà rộn ràng vui vẻ.
42
Một năm sau, ta và tam muội mỗi người mở một y quán, nàng làm phục hồi chức năng, ta làm nam khoa, mở ngay sát vách, thi thoảng cùng nhau ra ngoài ăn uống.
Ban đầu tiểu hầu gia và Cố Yển Chu đều phản đối, tiểu hầu gia sợ tam muội mệt, Cố Yển Chu thì không muốn xa ta, cuối cùng tiểu hầu gia bị tát hai cái, thông suốt hẳn, chịu gật đầu.
Còn ta thì phải lăn lộn với Cố Yển Chu trên giường một trận mới ép được hắn đồng ý.
Haiz, đúng là mỗi con khỉ phải cột bằng một kiểu xích khác nhau.
Đại tỷ thì bận hơn bọn ta nhiều, trại gà của nàng từ kinh thành mở ra Tây Bắc, rồi mở đến Tây Nam, sau đó lan đến Đông Bắc, đại tỷ đi đâu tam hoàng tử theo đó.
Chỗ nào gặp nạn đói, chỗ đó có bóng dáng của hai người, đúng chuẩn cặp đôi từ thiện quốc dân.
43
Đêm giao thừa, sáu người chúng ta hiếm hoi mới được ngồi cùng nhau. Ánh nến vàng ấm áp bao trùm cả sân, nồi lẩu sôi ùng ục, hương thơm tràn ngập không khí.
Người ta nói, đời người chỉ đáng sống vài khoảnh khắc.
Ta nghĩ, trong quãng đời hữu hạn của ta, khoảnh khắc này nhất định phải được ghi bằng bút mực đậm nhất.
Ăn xong lẩu, ba tỷ muội ngồi kề vai trên bậc thềm, vai kề vai, thì thầm trò chuyện.
Trong sân, ba người đàn ông ngồi trong đình uống rượu, thi thoảng lại bật cười sảng khoái.
“Trước kia không để ý, chứ ba tên này trông cũng đẹp trai phết đấy.”
Đại tỷ mở lời.
Ta và tam muội gật đầu đồng tình.
“Giờ tam hoàng tử thay đổi nhiều thật đấy, nghe nói lần trước tỷ đi chơi xa, trại gà giao cho hắn vẫn đâu vào đấy.”
Đại tỷ cười cười, hếch cằm nhìn ba người đàn ông ở xa: “Muội nói xem, có tên nào trong ba tên đó mà không thay đổi?”
Tam muội vội chen vào: “Tam hoàng tử với Cố tướng quân thì khỏi nói rồi, ai cũng thấy họ thay đổi, còn Tiêu Sở thì vẫn chứng nào tật nấy, tỷ có dạy dỗ kiểu gì, hắn vẫn là cái loại âm u kỳ quái ấy. Lần trước ở y quán, muội chỉ nói chuyện với đại phu Lưu thêm vài câu, hôm sau ông ấy đã phải chống gậy đến khám bệnh rồi!”
“Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hắn làm!”
Tam muội tức muốn xì khói, còn ta với đại tỷ thì liếc nhau cười.
“Chị thấy tiểu hầu gia giờ khá lắm rồi, ánh mắt cũng hết âm trầm, còn cái kiểu ‘nam ma bóng gió’ đó chắc cũng chỉ dùng với muội thôi!”
Ta tỏ vẻ “ta hiểu mà”, tam muội thì đỏ bừng cả mặt.
Ha, trúng tim đen rồi nhé.
44
Đêm đó, một vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời, trong suốt tinh khiết, không vướng bụi trần.
Chúng ta ngẩng đầu nhìn trăng, không ai lên tiếng.
Không biết ở thế giới hiện đại xa xôi kia, liệu họ có đang ngẩng đầu nhìn cùng một vầng trăng với chúng ta không?
“Các muội nói xem, phiên bản tụi mình ở thế giới đó, giờ ra sao rồi nhỉ?”
Đại tỷ cười cười: “Dù sao thì chị làm tiến sĩ chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu còn sống thì chắc giờ bị kéo dài tốt nghiệp rồi.”
Tam muội gãi đầu: “Em chắc vẫn là dân cày lương tháng, có khi không trụ nổi ở Bắc Kinh, lại về quê thi công chức rồi ấy chứ.”
Ta chớp mắt: “Chị chưa kể hai đứa nghe bao giờ nhỉ, cái anh chàng dạ dày yếu mà chị từng đắc tội ấy, mẹ hắn là e họ của phó viện trưởng, phó viện trưởng mà lên tiếng thì dù có bó bột từ đầu đến chân, chắc chị cũng phải ngoan ngoãn viết giấy chứng nhận cho hắn thôi.”
Lại là một khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng đại tỷ phá vỡ im lặng: “Bất kể phiên bản tụi mình ở thế giới kia thế nào, thì ít ra hiện tại chúng ta đều rất hạnh phúc mà, đúng không?”
Ba đứa gật đầu đồng loạt, mọi muộn phiền tan biến, chỉ còn lại là sự trân trọng với cuộc sống hiện tại.
Trời bỗng bắt đầu đổ tuyết, ba tỷ muội tụi ta đều là dân miền Nam, chẳng mấy khi thấy tuyết rơi, vui sướng hét ầm cả lên.
Đại tỷ dang tay hứng tuyết, ta ngẩng đầu chạm vào tuyết, tam muội thì lè lưỡi đòi nếm thử tuyết có vị gì.
Ba người trong đình thấy cảnh này, lập tức chạy đến, ai lo người nấy.
45
Cố Yển Chu nắm lấy tay ta, đưa lên miệng hà hơi: “Lạnh không? Để ta sưởi cho.”
Ta mỉm cười lắc đầu: “Không lạnh đâu, ta thích tuyết lắm. Lát nữa có tuyết dày, tụi mình cùng đắp người tuyết nhé?”
Hắn xoa đầu ta, dịu giọng: “Chuyện nhỏ thôi, sau này năm nào ta cũng đắp người tuyết cùng nàng.”
Phải rồi, sau này chúng ta sẽ còn đón nhiều mùa tuyết nữa.
Chúng ta là ba hạt bụi nhỏ rơi vào dòng thời gian xưa cũ, nhưng lại thắp lên ánh sáng thuộc về chính mình trong thời đại này.
HẾT