Chương 8 - Ba Tiếng Gõ Cửa Trong Đêm Không Phải Của Người

Con gái xinh đẹp như hoa của ông chết thảm như vậy, mà hung thủ vẫn có thể nhởn nhơ sống tốt.

Dựa vào đâu?

Thì ra Chu Viên là con gái của ông lão, hồi đại học bị bắt cóc, người chú tôi mua về chính là cô ấy.

Sau đó chú tôi nổi giận đánh chết cô ta.

Không ngờ vẫn bị mẹ cô tìm thấy.

Ông lão càng kể càng kích động, hận không thể băm vằm cả nhà tôi thành trăm mảnh.

Bà tôi òa khóc to, cầu xin thả tôi, bà dùng mạng mình đổi lấy mạng tôi.

Nhưng ông lão không động lòng,ông chuẩn bị khởi động pháp trận, lấy thân thể tôi làm vật chứa cho Chu Viên.

Ông ta đắc ý, nghĩ rằng sắp thành công.

Nào ngờ, ông bác đã đợi sẵn bà từ lâu.

Ông lão tuy là bán tiên, nhưng đạo hạnh kém xa ông bác.

Chỉ trong vài chiêu, ông ta đã bị khuất phục.

Nhưng không ngờ, ông ta vẫn có chiêu sau cùng.

Tiểu quỷ mà ông nuôi đã hút hết tinh khí của ông tôi.

Ông biến thành xác khô.

Tiểu quỷ sau khi hút nhiều tinh khí trở nên mạnh mẽ, suýt nữa khiến ông bác thất thủ.

Chu Viên nhân lúc hỗn loạn lại trốn thoát.

Tiểu quỷ bị đánh tan hồn phách, từ đó không thể hại ai nữa.

Ông bác liếc nhìn ông tôi đã thành xác khô, nhổ bãi nước bọt.

“Đáng đời.”

Ông bác quả thực có thù với ông tôi.

Ông tôi chiếm đoạt nhà, đất và gia súc mà cụ cố để lại cho ông bác.

Hơn nữa, ông bác chỉ còn một mắt nhìn thấy, vì hồi nhỏ ông tôi cho rằng cụ cố thiên vị, nên đã dùng ná bắn mù mắt ông bác.

Hại người hại mình, cuối cùng nhận lại báo ứng.

Khi đi ngang qua ông lão, ông ta hỏi tôi với vẻ dữ tợn: “Vì sao?”

Bởi vì, bà tôi chưa từng nói với bất kỳ ai rằng tôi sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm.

Nếu không phải có người cố tình thì làm sao ông ta biết tôi là thể thuần âm?

Hơn nữa, bà tôi chưa từng nhắc đến tên tôi trước mặt ông lão.

Tôi mới chỉ gặp ông lão có hai lần, sao ông ta lại biết rõ về tôi như vậy?

Những tờ bùa dưới gầm giường chỉ là trò dọa dẫm.

Hoàn toàn vô dụng.

12.

Kể từ đó, bà tôi dẫn tôi và chú chuyển lên thành phố.

Chú tôi bị Chu Viên hút quá nhiều tinh khí, mất đi ba hồn bảy vía, trở thành người ngơ ngẩn.

Ông bác thực ra có thể giúp chú trở lại bình thường.

Nhưng bà tôi lắc đầu nói: “Cứ để vậy đi, đỡ hại người.”

Chu Viên cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

Trước khi đi, ông bác dặn tôi và bà tôi đừng quay lại làng nữa.

Nơi đó không phải là chốn tốt lành.

Bà tôi không nói đồng ý cũng không phản đối.

Tôi biết trong lòng bà vẫn lưu luyến một người.

Năm thứ ba sau khi chuyển lên thành phố, chú tôi “không may” bị điện giật chết.

Từ đó, chỉ còn tôi và bà sống nương tựa vào nhau.

Tôi cố gắng học hành, đỗ vào một trường đại học hàng đầu.

Ra trường, tôi vào làm việc ở một công ty nước ngoài rất nổi tiếng.

Làm chưa đầy hai năm, tôi từ chức.

Tôi dẫn bà đi khắp nơi trong nước du lịch, ngắm cảnh đẹp của đất nước.

Trong mắt bà lấp lánh ánh lệ, bà hỏi: “Cháu à, bao năm qua cháu vất vả rồi phải không?”

“Không vất vả đâu ạ.”

Cuộc đời tôi nếu có thể làm lại, dù vất vả cũng là ngọt ngào.

Bà tôi mắc ung thư, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ còn nửa năm.

Trong nửa năm đó, tôi đã chăm sóc bà hết lòng, hoàn thành mọi việc bà dặn dò.

Chuyện cuối cùng, là đưa bà trở về làng.

Ông bác chống gậy thở dài: “Cuối cùng con vẫn trở về.”

Lúc ấy bà tôi đã gần cạn sức, nói cũng không còn rõ tiếng.

Bà cười mỉm: “Lá… rụng về cội mà.”

Tôi hiểu, đó không phải là lá rụng về cội, mà là nơi có người bà mãi khắc ghi trong tim.

Bà tôi ra đi vào đêm Trung Thu.

Bà nắm chặt tay tôi, nét mặt hiền từ.

“Ta… phải đi tìm Tiểu Hoa rồi.” Bà nói đứt quãng.

“Những năm qua con vất vả rồi.”

Giọng nói thật khẽ.

Nhẹ đến mức tôi không còn nghe thấy nữa.

Bà ôm chiếc áo bông cũ kỹ, đi gặp đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất.

Ông bác đứng giữa sân, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thở dài thật sâu.

“Cũng coi như tròn vẹn rồi.”

Phải.

Tiểu Hoa, những điều con nhờ, ta đều đã làm được rồi.