Chương 2 - Bà Thím Hàng Xóm Và Cuộc Chiến Bất Ngờ
Mặt con gái tôi trong tích tắc tái nhợt như giấy, không còn lấy một giọt máu.
Cơ thể nó khẽ run lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và tủi nhục.
Nó cắn chặt môi, cố gắng gượng nói:
“Cô nói bậy! Cháu chưa từng làm gì cả!”
Bà thím hàng xóm bật ra một tràng cười sắc như dao, đứng dậy khỏi đất, chỉ thẳng vào mặt con bé, ánh mắt đầy độc ác và khoái trá:
“Loại tiểu tiện nhân như mày thì ai tin lời mày? Con tao tận mắt thấy mày quyến rũ nó đấy!”
Vừa dứt lời, thằng con trai mập ú của bà ta từ ngoài cửa lừ đừ bước vào.
Nghe xong lời mẹ mình, hắn mới lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt dâm tà lướt qua người con gái tôi, từng chút một, trơ trẽn không kiêng dè.
“Đúng đấy.”
“Nó hay mặc đồ thiếu vải đi qua đi lại trước mặt tôi, không phải quyến rũ thì là gì?”
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào thịt.
Con gái tôi – đứa con mà tôi nâng niu từng li từng tí, chưa từng nặng lời, giờ đây lại bị hai con súc sinh này vấy lên thứ bẩn thỉu nhất trước bao người.
Mắt con bé ngân đầy nước, khuôn mặt tràn ngập uất ức và tuyệt vọng, như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
“Cút mẹ chúng mày đi!”
“Có tin tôi gọi công an lần nữa, tống cổ mẹ con nhà chị vô trại mười ngày nửa tháng cho chừa cái thói nói bậy không?!”
Nghe đến chữ “công an”, mắt bà ta thoáng chệch đi, nhưng rất nhanh đã ngẩng cao đầu, mặt mũi hùng hổ:
“Gọi thì gọi! Ai sợ ai chứ!”
Bà ta gào lên như điên:
“Lần trước công an chẳng qua chỉ nói mấy câu cho có lệ! Nhà chị chắc có người làm trong đó nên mới bao che! Tôi với con trai mình chỉ nói sự thật thì sai chỗ nào?!”
Càng nói, giọng bà ta càng lớn, như thể mình mới là người bị hại.
Đôi mắt đục ngầu của bà ta tiếp tục nhìn trừng trừng vào con gái tôi, thốt ra những lời còn ác độc hơn:
“Con gái mày bị bệnh dơ rồi, không tin thì bảo nó cởi đồ ra cho mọi người kiểm tra thử!”
“Cởi ra đi, kiểm tra một cái là biết có bệnh hay không!”
Câu nói đó như một quả bom nổ tung giữa đám đông.
Con gái tôi lảo đảo, sắc mặt trắng bệch như thể sắp ngất đi.
Tôi đã không còn nhịn được nữa, giận đến mức chỉ muốn lao vào mà xé nát cái mồm độc địa đó.
Đúng lúc ấy, cuối cùng cũng có người trong đám đông không chịu nổi, lên tiếng bênh vực:
“Chị Vương, chị nói năng kiểu gì vậy? Con bé vẫn còn nhỏ! Bôi nhọ danh dự người ta thế là thất đức lắm!”
Nhưng bà thím chỉ hừ lạnh, lập tức quay đầu chỉ tay vào người đó, mặt hiện rõ sự khinh bỉ:
“Anh là cái thá gì? Chắc cũng là khách quen của hai mẹ con nó chứ gì?”
“Sao? Được họ phục vụ ngon lành rồi nên giờ ra mặt bênh à?”
“Mọi người nhìn đi! Cái con tiện nhân này mới có tí tuổi mà đã có khách tìm đến tận nhà rồi!”
Vừa dứt lời, cả đám đông xôn xao, có người hít vào một hơi lạnh.
Người đàn ông kia nghẹn lời, mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng không nói được câu nào.
Còn những ánh mắt xung quanh – vốn đang đầy cảm thông – giờ lại dần trở nên lạnh lùng, nghi ngờ.
Thì ra muốn hủy hoại một người lại dễ dàng đến thế.
Chỉ cần vài lời vu khống không chứng cứ, là đủ để xóa sạch mọi cố gắng, mọi điều tốt đẹp của con bé.
Tôi quay đầu nhìn về phía hai thầy cô từ ban tuyển sinh.
Trên mặt họ, vẻ kinh ngạc ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự nặng nề, khó xử hiện rõ trong ánh mắt.