Chương 3 - Bà Thím Buôn Người
Tôi nằm trên giường ngủ ngon.
Trong núi muỗi nhiều, tôi ngủ không ngon, gọi bà thím đến đuổi muỗi cho tôi.
Trước khi mơ màng ngủ, tôi dặn ba anh em: “Ra ngoài nhớ khóa kỹ cửa sổ, đừng để mẹ tôi chạy mất.”
Bà thím tức đến run cả người: “Tôi làm nghề này bao năm, chưa từng gặp ai như cô!”
Bây giờ thì gặp rồi đấy.
Bà thím lẩm bẩm bên tai tôi: “Con gái nhà ai lại đi lấy cùng lúc ba anh em, cô còn biết xấu hổ không?”
“Những người bị bắt cóc vào núi ai cũng khóc lóc thảm thiết, đòi chết đòi sống. Chỉ có cô là ăn no ngủ kỹ, còn sốt sắng đòi cưới. Cô rốt cuộc thèm đàn ông đến mức nào?”
“Tôi cảnh cáo cô tốt nhất là thả tôi ra, không thì tôi sẽ xúi ba anh em kia chơi chết cô! Với cái thân hình nhỏ xíu của cô, đừng nói ba người, chỉ một người cũng đủ làm cô nằm liệt giường.”
Ồn quá.
Tôi túm tóc bà thím, đập đầu bà ấy mạnh vào thành giường mấy lần.
Gãy mất bốn cái răng cửa, bà ấy cuối cùng cũng im lặng.
05
Đám cưới được tổ chức rất náo nhiệt, tôi ăn uống vui vẻ.
Lâu rồi tôi mới được ăn ngon như thế.
Đêm tân hôn, ba anh em đều muốn là người đầu tiên ngủ với tôi.
Anh cả cho rằng anh là trưởng nam trong nhà, đương nhiên phải là người đầu tiên lấy vợ.
Anh hai cho rằng anh bỏ tiền nhiều nhất, nên phải là người đầu tiên hưởng thụ.
Anh ba hỏi tôi muốn ngủ với ai trước, tôi nói là anh.
“Anh với tôi tuổi tác gần nhau, chúng ta trông mới giống vợ chồng.”
Ba anh em suýt nữa đánh nhau.
Hai ông bà già không xen vào được, dứt khoát mặc kệ.
“Chỉ cần có thể bồng cháu, các anh muốn thế nào cũng được.”
Ba anh em bàn bạc rồi quyết định bốc thăm, ai rút ngắn nhất thì được trước.
Tôi thấy cách đó không thú vị, bèn bảo họ thi trèo dây.
“Một người kéo dây trên lầu, một người giữ dây dưới đất. Tôi sẽ bấm giờ. Ai trèo nhanh nhất sẽ được đầu tiên.”
Ba anh em đồng ý.
Anh cả trèo đầu tiên, anh hai kéo dây, mất ba mươi giây.
Anh hai mất hai mươi lăm giây.
Anh ba trèo nhanh nhất, chỉ mất hai mươi giây.
Tôi vỗ tay vui vẻ: “Anh ba giỏi quá. Tối nay tôi ngủ với anh.”
Anh hai kéo dây buông tay.
Anh ba ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Anh cả cho rằng anh hai cố ý, liền đánh anh ta một trận, nhốt vào chuồng heo dưới nhà.
Anh hai không phục, thả heo ra, gọi cả nhà đi tìm một đêm mới bắt lại được.
Sáng hôm sau, phát hiện anh ba đã chết.
Trên cổ có vết siết, tay còn nắm chặt mảnh vải – là vải trên áo của bà thím.
Bà thím thề thốt không phải bà làm, nhưng không ai tin.
Bà thím bị đánh cho đầu rách máu chảy, quỳ gối cầu xin.
“Trời đất chứng giám, thật không phải tôi siết chết đâu, trong nhà này đâu chỉ có tôi, sao không nghi ngờ Văn Văn?”
Không cần nghi ngờ, chính tôi làm.
Nhưng anh cả không tin. Đấm thêm mấy cái, làm gãy thêm mấy cái răng của bà thím.
Anh hai sợ bị nghi ngờ, cũng đánh bà thím mấy cái, càng tin tôi vô tội.
Bà thím không dám vu oan tôi nữa, chỉ biết van xin.
Nhà họ Triệu định đánh chết bà thím để đền mạng cho anh ba.
Tôi ngăn lại.
“Người đã chết rồi, đánh chết mẹ tôi thì có ích gì? Để bà ấy còn làm việc nhà. Sau này tôi sinh con, bà ấy còn trông và thay tã cho con tôi nữa.”
Nhà họ Triệu mới chịu tha cho bà thím.
Tưởng được ăn tiệc nữa, ai ngờ họ nói người chết khi chưa trưởng thành thì tính là chết yểu, không được làm tiệc lớn.
Để được ăn tiệc, tôi đẩy anh hai bị thương đầy mình từ trên lầu xuống.
Anh ta chưa kịp kêu cứu đã vỡ đầu mà chết.
Anh cả nghĩ anh hai vì hổ thẹn mà nhảy lầu tự tử, không chút nghi ngờ tôi.
Dù sao tôi cũng là cô gái nhỏ yếu đuối, làm sao có thể đẩy được anh hai to lớn hơn tôi gấp đôi?
Nhà họ Triệu chết liền hai người con trai. Mọi người đều nói tôi có mệnh khắc chồng.
Khuyên nhà họ Triệu bán tôi đi.
Hai ông bà già sợ anh cả gặp chuyện, định bán tôi đi.
Anh cả kiên quyết không đồng ý: “Không có cô ấy tôi sống không nổi.”
06
Khi đang ăn tiệc của anh hai, con trai ngốc của trưởng thôn đến trêu ghẹo tôi.
Nó trắng trẻo, mập mạp, cười lên mắt cong cong, trông rất dễ bắt nạt.
Tôi hỏi nó có vợ chưa?
Nó bảo chưa có.
Lúc nói chuyện, thằng ngốc cứ sờ mó lên mặt tôi.