Chương 11 - Ba Tháng Để Sống
Lần thứ hai đặt chân lên tầng 40, Mai có cảm giác như bản thân vừa bước qua một kiếp người .
Khoảng thời gian chưa tới năm phút trong thang máy bỗng trở nên dài dằng dặc đến nghẹt thở.
Cô không muốn vào .
Không muốn đối diện.
Toàn thân căng cứng, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng thực tại lại ép cô phải đứng trước cánh cửa này —
lần nữa.
Thấy Mai cứ ngần ngừ hồi lâu, không chịu bước vào , thư ký Kim cau mặt, giọng sắc như dao:
“Còn không mau tiến vào ? Tổng giám đốc chờ cô từ nãy tới giờ đấy.”
Cô ta đưa ánh mắt sắc lẹm quét từ đầu đến chân Mai—một cái nhìn khiến sống lưng cô lạnh buốt.
“ Tôi …”
Mai siết chặt quai túi xách bằng đôi tay run rẩy.
Cô thật sự không đủ dũng khí bước vào .
Hay là… bỏ mặc hết, chạy thật xa khỏi nơi này ? Cùng lắm thì—
Cạch.
Cánh cửa phòng bật mở từ bên trong.
Lâm Tư Vũ đứng đó, sắc mặt đen kịt, nguy hiểm như dã thú vừa bị chọc giận.
Ánh mắt sắc lạnh của anh ghim thẳng vào cô, khiến Mai giật mình lùi lại một bước.
“Còn muốn tôi phải mời cô vào hay sao ?”
Giọng anh trầm thấp, nén lửa giận đến mức có thể thiêu rụi người đối diện.
Mai hoảng loạn định quay đầu bỏ chạy, nhưng Tư Vũ đã nhanh hơn—
bàn tay lớn túm chặt cổ tay mảnh mai của cô, kéo mạnh vào bên trong.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt thư ký Kim.
Ánh mắt cô ta lóe lên một tia tối tăm.
Rồi lập tức bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Mai gần như bị Tư Vũ lôi thẳng vào phòng.
Cổ tay cô đỏ rực, đau rát như bị bỏng.
Cô hoảng sợ vùng vẫy:
“Buông tôi ra ! Đồ điên!”
Nhưng thay vì buông, Tư Vũ lại ôm siết chặt cô vào lòng, dùng một tay bóp lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh .
Ngay tại khoảnh khắc ấy —
anh lại bắt gặp đôi mắt đen láy, ầng ậc nước của cô.
Ánh nhìn run rẩy, yếu ớt, đầy sợ hãi đó khiến nhịp tim anh bỗng lệch một nhịp.
Như bị giật điện, Tư Vũ lập tức buông cô ra , siết chặt nắm tay để kìm lại cảm xúc khó hiểu đang trào lên.
“Cô dám bắt tôi phải chờ? Cô coi lời nói của tôi là trò đùa à ?”
Anh quát, lửa giận vẫn chưa tan.
Mai quệt nước mắt, lấy hết can đảm, đặt mạnh tờ đơn xin nghỉ việc và tấm thẻ đen lên bàn.
“ Tôi nghỉ việc. Phiền anh ký giúp.
Tấm thẻ này … tôi trả lại anh .”
Giọng cô nghẹn lại .
“Xin anh đừng dùng thứ này để hạ thấp nhân phẩm của tôi .
Tôi không phải loại phụ nữ bán thân .”
Tư Vũ nhìn tờ đơn, nhìn tấm thẻ đen, rồi bật cười lạnh.
“Muốn nghỉ việc?
Cũng được .”
Anh ngồi xuống ghế, nheo mắt, vẻ nguy hiểm hiện rõ trên từng đường nét.
“Trừ khi cô đủ khả năng trả bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Anh ném lên bàn một xấp văn kiện và sơ yếu lý lịch của cô.
“Những gì cô ký khi mới vào làm … chắc chưa quên nhỉ?”
Mai đứng c.h.ế.t lặng.
Mặt mày trắng bệch, tâm trí trống rỗng.
Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cô, Tư Vũ cong môi—
một nụ cười mang đầy vị chiến thắng. Muốn đấu với anh , cô còn non lắm.
“Nếu cô nhất quyết nghỉ, hai luật sư của tập đoàn sẵn sàng đưa cô ra tòa.
Thế nào?”
Chưa để cô đáp lại , anh lại bước tới gần—
từng bước, ép cô lùi dần về phía sau .
“Hay là… cô muốn dùng tấm thẻ đen bán thân kia để mua tự do của mình ?
Hoặc…”
Anh cúi xuống, kề sát vào mặt cô, giọng độc địa:
“Cô muốn ra giá cao hơn để bán thân cho tôi thêm vài lần nữa?”
Từng chữ như lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m vào tim Mai.
Cô run bần bật, đôi môi tím tái, phát ra tiếng nấc nghẹn.
Sức lực trong người bị rút cạn, Mai khụy xuống ngay trên sàn gỗ lạnh.
Tư Vũ nhìn xuống cô từ trên cao, đôi mắt tối lại .
“Muốn chạy?
Đừng mơ… trừ khi tôi cho phép.”
Chỉ cần nghĩ đến việc cô từng “bán thân ” cho ai khác ngoài anh , m.á.u nóng trong người anh lại cuồn cuộn.
Cô dám tính kế anh —
vậy hãy chờ cách anh trả lại gấp bội.