Chương 8 - Bá Phụ Gả Ta Cho Một Vị Kiêu Hùng Giữa Loạn Thế
Sau đó lấy một quyển sách ra, lật từng trang cho ta xem:
“Việc sinh hài tử ấy, cũng cần một chút kỹ xảo. Không phải cứ nằm ngủ là được đâu… còn phải cởi y phục… rồi thì bla bla bla…”
…
Một lúc sau.
Ta như hiểu như không mà gật gật đầu:
“Thì ra sinh con là như vậy! Hô An hiểu rồi, tối nay ta sẽ dạy lại cho phu quân.”
“Nam nhân ấy à, mấy chuyện này không cần dạy đâu, đồ ngốc.”
Ta nghiêng đầu: “Nhưng ta từng hỏi chàng rồi, chàng bảo chàng không biết mà.”
Sở tỷ tỷ cười mà như không cười, lắc đầu: “Vậy thì coi như chàng không biết đi.”
“Nhưng phải nhớ kỹ lời ta dạy đấy, thế này thì… thoải mái hơn, còn thế kia… sẽ mệt lắm, chỗ này á… ta chắc là khi mang thai Nghiễn Chi chính là làm theo kiểu đó.”
Ta nhìn mấy bức họa trong sách, vô cùng nghiêm túc gật đầu:
“Được! Tối nay ta sẽ thử hết!”
Sở tỷ tỷ lập tức ho khan một tiếng:
“Cũng… không cần siêng đến vậy, từ từ là được.”
Thế là, ta ôm sách học suốt cả buổi chiều.
Tối còn tắm thật sạch sẽ, thơm ngát chờ đợi.
Vệ Thụ vừa về nhà, ta liền lao tới ôm lấy hắn.
Vừa bước vào cửa, hắn theo phản xạ đưa tay đỡ ta, bật cười hỏi:
“Sao vậy? Vui vẻ thế?”
Ta hì hì cười, hất cằm đầy kiêu ngạo:
“Phu quân, hôm nay ta đã học được cách sinh con rồi!”
Vệ Thụ hơi cau mày, đặt ta xuống:
“Có ai bắt nạt nàng sao?”
Ta lắc đầu: “Không có đâu.”
Hắn lúc này mới thở phào, cười nhéo má ta:
“Ừ, vậy sinh thế nào?”
Ta vui vẻ xoay người, từ dưới gối lôi ra quyển sách Sở tỷ tỷ tặng hôm nay.
Ba chữ Xuân Cung Đồ in rõ ràng trên bìa.
Mi mắt Vệ Thụ giật nhẹ.
Ta lập tức kéo hắn lên giường, trải sách ra, nghiêm túc giảng giải từng mục:
“Trong sách viết, phải cởi y phục, rồi làm như thế này.
Phu quân nhìn kỹ nhé, chắc chắn sẽ làm được.”
…
Giảng xong, ta ngẩng đầu thì thấy Vệ Thụ đang nhìn chằm chằm ta không rời.
Ta chu môi bất mãn:
“Chàng rốt cuộc có học nghiêm túc không vậy?”
Khóe môi hắn khẽ cong:
“Có học.”
“Vậy chàng biết làm rồi à?”
Hắn gật đầu.
Ta vui sướng không thôi, lập tức bắt đầu cởi y phục.
Hắn không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Nhưng đến khi trên người chỉ còn lại áo lót và quần trong, ta bỗng thấy chần chừ, liền khe khẽ gọi hắn:
“Ừm~ phu quân.”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đen sâu:
“Ừ?”
“Chàng có thể… đừng nhìn không?”
“Không nhìn thì làm sao sinh hài tử?”
Phải rồi, nghe cũng có lý.
Ta do dự mím môi:
“Vậy…”
Còn chưa kịp nói xong, người đã bị Vệ Thụ bế thẳng vào thư phòng.
Ta căng thẳng túm lấy cổ áo hắn:
“Còn chưa sinh con mà.”
Hắn vùi đầu vào cổ ta, khẽ hôn một cái:
“Ta bẩn lắm, phải rửa sạch rồi mới sinh.”
Ta cúi đầu ngửi thử.
Tuy không gọi là thối, nhưng đúng là có chút mùi mồ hôi pha mùi xạ hương, cũng không tính là thơm.
Hắn đặt ta ngồi lên tủ thấp trong thư phòng,
Ta chăm chú nhìn hắn tắm rửa sạch sẽ,
Rồi bị hắn bế về giường.
Hắn cầm quyển sách lên hỏi:
“Muốn thử kiểu nào trước?”
Ta lật đến trang Sở tỷ tỷ bảo là thoải mái nhất, chỉ vào đó:
“Cái ôm này nè…”
“Được.”
11
Sinh hài tử đúng thật là mệt mỏi.
Mệt đến mức ta đã từng muốn bỏ cuộc.
Nhưng Vệ Thụ lại nói, nếu bỏ giữa chừng thì không thể sinh được hài tử.
Thế là ta lại cố gắng tiếp tục.
Vệ Thụ khen ta lợi hại,
Ta cũng khen lại hắn lợi hại.
Rồi hắn liền không ngừng “sinh hài tử” cùng ta.
Hại đến sáng hôm sau ta vừa tỉnh dậy, lưng thì đau, eo thì mỏi, chỗ nào cũng ê ẩm.
Quả nhiên, người không thể quá siêng năng.
Đến cả Vệ Thụ – người mỗi ngày dậy còn sớm hơn cả gà – cũng nằm lì trên giường không muốn dậy.
Ta ranh mãnh véo nhẹ má hắn một cái.
Ngay sau đó, đôi mắt đen mở ra.
Bàn tay to ở bên eo ta chẳng hề kiêng dè mà siết lấy.