Chương 6 - Ba Ơi Con Gái Không Dùng Để Cho Không

9

Ngày thứ nhất, không ai đến.

Ngày thứ hai, vẫn không thấy người.

【Lần trước cô nói cần ba ngày, bây giờ đã sang ngày thứ bảy rồi. Hôm nay không trả tiền, bọn tôi sẽ ra tay.】

Tên đòi nợ không còn chút kiên nhẫn nào.

【Anh à, anh biết hoàn cảnh của tôi rồi mà, tôi thật sự bị oan. Làm ơn cho tôi thêm vài ngày nữa, tôi đảm bảo sẽ giải quyết xong chuyện này được không?】

Bao nhiêu ngày nay tôi toàn dùng chiêu đánh vào tình cảm. Còn nếu đối đầu trực tiếp thì tôi không chống đỡ nổi.

Hắn xua tay liên tục:

【Tôi đã cho cô quá nhiều thời gian rồi. Cô đáng thương, nhưng trách là trách cha mẹ cô độc ác, không liên quan gì đến bọn tôi.】

Ai mà chẳng biết điều đó.

Tình cảnh hiện tại của tôi, một là do cha mẹ tàn nhẫn, hai là trách tôi quá mềm yếu, quá ngốc nghếch.

【Tiểu Tống, Tiểu Tống! Người cô nói đến tới rồi! Cô xem có phải họ không?】

Chú bảo vệ Lưu chạy vội đến, vừa thở hổn hển vừa gọi.

Tôi nhìn vào ảnh chụp từ camera trong điện thoại chú, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

【Chú Lưu, chú giúp cháu khóa cổng công ty lại một lát được không? Chỉ một lát thôi!】

Việc này là trái quy định, nếu không cẩn thận chú ấy có thể bị mất việc. Nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.

Không ngờ chú Lưu lập tức gật đầu:

【Chuyện nhỏ, chú khóa ngay bằng điện thoại.】

Người đòi nợ nghe được cuộc hội thoại giữa tôi và chú, lập tức hiểu ngay bảy tám phần.

【Nợ có chủ, người vay bọn tôi là Tống Vệ Cường, giờ ông ta đang dưới lầu, sẽ lên ngay thôi.】

【Cửa tầng một sắp khóa lại rồi. Tôi cho cô cơ hội rồi đấy. Nếu lần này còn không bắt được ông ta thì đừng trách tôi sau này không phối hợp nữa.】

Cuối cùng thì tôi cũng có thể cứng rắn một lần.

Đang nói thì từ xa có ba người bước ra từ thang máy.

Ba tôi ngó nghiêng xung quanh:

【Là chỗ này hả? Không ngờ con nhỏ này lại làm việc ở chỗ sang thế này.】

【Chắc chắn là đúng rồi, em tra mạng cả tuần mới ra chỗ này.】Anh tôi nói.

Mẹ tôi thì đầy lo lắng:

【Liệu mình có moi được tiền của nó không? Mật khẩu các thứ có biết gì đâu. Không biết con nhỏ chết tiệt đó có bao nhiêu tiền, được đền bù bao nhiêu.】

Vừa đi vừa thì thầm bàn tán, đến gần cửa công ty thì họ nhìn thấy tôi đang đứng đó.

【Mày chưa chết à?】Anh tôi ngạc nhiên.

Ba mẹ tôi há hốc miệng, đứng đơ ra một lúc mới phản ứng lại.

【Không xong rồi, chúng ta bị con ranh này gài bẫy rồi!】Mẹ tôi là người tỉnh táo đầu tiên.

Nhưng đã quá muộn.

Người đòi nợ từ hành lang đã xuất hiện, chặn ngay phía sau bọn họ, còn tôi thì đứng chờ ở cuối hành lang.

【Tống Vệ Cường, giỏi lắm! Ông dám giở trò với tụi tôi hả? Mau trả tiền!】

Ba tôi bị bẻ quặt tay ra sau, lôi thẳng vào thang máy.

Mẹ và anh tôi sợ đến mức không dám hé một lời, ngoan ngoãn bước theo vào thang.

【Tống Tiểu Vân, mày đến cả cha ruột cũng hại, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!】

Tiếng gào giận dữ của ba tôi vọng ra từ thang máy.

10

【Tiểu Vân, ba con sắp không qua khỏi rồi…】

Mẹ tôi ngồi chờ trước cửa công ty suốt, cuối cùng cũng gặp được tôi.

【Lần trước bị con hại, bị đám cho vay kéo đi, ba con bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, gãy cả răng cửa.】

【Tụi nó đi rồi, ba con lập tức đổ bệnh. Mẹ chờ con ở công ty suốt một tuần, giờ mới gặp được.】

【Tiểu Vân, dù sao đi nữa ông ấy cũng là ba ruột của con, đi nhìn ông ấy lần cuối đi con.】

Nói xong, bà còn rặn ra vài giọt nước mắt.

Tôi không nói gì, lập tức theo bà đến bệnh viện.

Đến nơi, đúng là ba tôi đang nằm trên giường bệnh.

Người ông ta cắm đầy ống dẫn, trông già đi hẳn, tiều tụy vô cùng.

【Nếu mày không thấy chết không cứu thì ba mày đâu đến nỗi này, tất cả là do mày hại!】

Anh tôi thấy tôi đến thì lập tức bật dậy quát mắng.

Mẹ tôi ra hiệu cho anh im lặng, anh ta mới chịu ngừng.

Bà lấy từ bàn một xấp bệnh án đưa tôi:

【Thật ra bệnh của ba con không phải mới, kéo dài cả năm trời rồi, chỉ là chưa chữa trị. Lần này bị đánh nên bệnh tình mới nặng thêm.】

【Vậy sao không báo công an? Kiện tụi đánh ông ấy đi? Kể tôi nghe làm gì?】

Tôi ném xấp hồ sơ bệnh án trả lại bà.

【Báo công an sao được? Bọn họ đông thế, chẳng lẽ bắt hết? Nhỡ sau này tụi nó ra tù rồi làm khó anh con thì sao?】

【Anh con còn phải sống yên ổn nữa chứ!】Bà sốt sắng nói.

Vì sợ ảnh hưởng đến con trai mà bà dám làm khó con gái?

Lúc để đám cho vay nặng lãi đến công ty uy hiếp tôi, sao không nghĩ xem tôi phải chống đỡ thế nào?

【Tiểu Vân à, bệnh của ba con vẫn còn cứu được. Bác sĩ nói chỉ cần phẫu thuật, hết 300.000 tệ là ổn, có thể sống thêm vài năm nữa.】

【Mẹ biết con có tiền, giúp ba con đi, ông ấy là ba ruột con mà.】

Cuối cùng thì cũng đến — tôi biết kiểu gì cũng có ngày này.