Chương 6 - Ba Ở Bên Thư Ký Còn Mẹ Ở Bên Thầy Giáo
Trên đời này, không ai khiến tôi có thể hoàn toàn trút bầu tâm sự.
Không phải Đồng Đồng, không phải dì, càng không phải Nghiêm Chiêu.
Thật ra từ đầu tôi đã biết… tôi và anh ấy vốn không phải người cùng đường.
Anh ấy chỉ biết ghen tị vì tôi có một người dì giàu có nâng niu yêu chiều.
Anh ấy luôn nghĩ tôi là kiểu “thiên kim tiểu thư” sinh ra đã ngồi trong vạch đích.
Anh ấy từng cười nhạt và nói những cẩn trọng của tôi là thừa thãi, là kiểu tự thương hại vô dụng.
Vậy mà tôi cũng không rõ tại sao, dù biết rõ như vậy, tôi vẫn lao đầu vào mối quan hệ đó không chút do dự.
Có lẽ là vì… hơi ấm của Nghiêm Chiêu ngày ấy quá nồng nàn, khiến tôi từng nghĩ rằng: tình yêu đủ mạnh có thể phá vỡ mọi khoảng cách.
Nhưng tôi sai rồi.
Tôi đã sai hoàn toàn.
Sai đến mức… chính bản thân cũng muốn bật cười vì sự ngu ngốc của mình.
Vì từng tin rằng, trên đời này thực sự có thứ gọi là “hai kẻ khác biệt, cuối cùng vẫn chung một con đường.”
Tình cảm của con người vốn không phải thứ có thể dễ dàng bị tước đoạt.
Khoảnh khắc cuộc hôn nhân này thật sự tan vỡ, tôi đương nhiên không thể thản nhiên như vẻ ngoài cố gắng thể hiện.
Tôi định nói mình ổn, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt lại lời nói dối đó trong ánh mắt của Tụng Cảnh.
Có lẽ vì tâm trạng hôm nay tệ quá.
Có lẽ vì đã lâu lắm rồi tôi mới lại nhìn thấy một vầng trăng đẹp đến thế.
Hoặc cũng có thể… chỉ là vì tôi cảm thấy người thanh niên trước mặt — người nhỏ tuổi hơn tôi — là người có thể tin tưởng.
“Tụng Cảnh,” – tôi khẽ nói – “Tôi nghĩ mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.”
“Thật ra cũng không đến mức đau lòng… nhưng tôi thấy hối hận.”
Tôi hối hận vì đã lấy Nghiêm Chiêu.
Hối hận vì đã từ bỏ cơ hội học tiếp, từ bỏ công việc.
Hối hận vì đã gặp anh ta, hối hận vì đã không nghe lời dì, vì đã làm tổn thương người thầy từng hết mực nâng đỡ mình.
Có quá nhiều điều khiến tôi hối hận. Nhưng tôi chưa từng nói với ai.
Chỉ vào những đêm khuya yên ắng, tôi mới để cho thứ cảm xúc ấy xâm chiếm toàn thân, như thể đang chết chìm.
Chìm vào đại dương xanh thẳm, không thể nổi lên được.
“…Sư tỷ.”
Nhưng trong cơn choáng váng ấy, dường như có một bàn tay vươn ra từ biển cả.
Tụng Cảnh cúi mắt nhìn tôi:
“Lựa chọn không có đúng hay sai, chỉ có bằng lòng hay không. Huống hồ, hối hận vì lựa chọn của mình không phải là điều đáng xấu hổ, vì bất cứ lúc nào, chị cũng có quyền thay đổi thực tại.”
Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
Câu nói ấy quá quen thuộc, xuyên qua cả dòng chảy thời gian, mang theo ký ức của năm tháng cũ ùa đến.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Năm đó tôi cùng giáo sư hướng dẫn đi tham gia một hội thảo học thuật.
Lúc tôi đến trường Đại học C để thuyết trình, ở hàng ghế cuối có một nam sinh đeo khẩu trang, sắc mặt tái nhợt vì bệnh, nhưng đôi mắt đen lại đặc biệt sáng và đẹp.
Có lẽ anh đang trải qua giai đoạn khó khăn nào đó, lặng lẽ và đơn độc, nhưng vẫn im lặng giúp tôi thu dọn đồ sau khi buổi chia sẻ kết thúc.
Trong lớp học trống rỗng, chỉ còn hai chúng tôi. Tôi hỏi có cần giúp không, anh lắc đầu.
Tôi chia cho anh một chiếc bánh dứa trong túi.
Lần sau tình cờ gặp lại, anh hỏi tôi: nếu lỡ đưa ra một quyết định sai lầm thì nên làm gì?
Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi mới trả lời anh.
Cuối cùng anh hỏi: chúng ta còn có thể gặp lại không?
Thực ra tôi còn chẳng biết tên anh là gì.
Nhưng tôi vẫn cười đáp: “Trường nguyện vọng của em chẳng phải cũng giống chị sao? Nếu sau này cả hai cùng đến Anh, biết đâu em còn phải gọi chị là sư tỷ đấy.”
Anh im lặng nhìn tôi, chắc là đã cười. Đôi mắt đen láy trong trẻo ấy ánh lên ý cười nhẹ nhàng như nước.
Anh nói:
“Được, sư tỷ.”
Nhưng tôi đã quên mất.
Bởi cả đời người, ta gặp quá nhiều người, quá nhiều chuyện.
Phần lớn đều không thể lưu lại dấu vết nào rõ rệt.
Cho dù có một lời hứa từng khiến lòng người rung động khi ấy, đến cuối cùng vẫn có thể bị chôn vùi trong lãng quên.
Có lẽ chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, có duyên mà chẳng có phận.
Vĩnh viễn không thể tái ngộ.
Thế mà giờ đây, Tụng Cảnh lại gọi tôi là “sư tỷ”.
“Quan Khê Nguyệt.”
Anh lần đầu tiên gọi tên tôi.
“Chính là chị đã nói với em như thế.”
“Lúc đó em và thầy của mình đến dự hội thảo.”
“Chị đến trường em thuyết trình, chị nói — đừng đắm chìm trong cảm giác hối hận. Ai cũng có khả năng thay đổi hiện tại xoay chuyển cục diện.”
Khi ấy, anh ngồi dưới hàng ghế cuối.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt dịu dàng của cô gái trên bục giảng, đôi mắt cong cong khi cười như nước mùa thu gợn sóng.
Đến mức khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.
Sau này, anh biết cô đã đưa ra lựa chọn của mình: kết hôn, sinh con, từ bỏ việc học lên cao, bắt đầu đi làm.
Công ty mang tên “Khởi Minh” do cô đồng sáng lập vươn lên như diều gặp gió.
Anh biết cô có thể làm được — bất kể việc gì, cô đều có thể làm tốt nhất.
Còn anh một mình đến Anh, đến trường đại học từng là ước mơ chung của cả hai người.
Đôi lúc cũng tự hỏi: bây giờ sư tỷ đang làm gì nhỉ?
Ai cũng có quyền lựa chọn, người khác không có quyền phán xét.
Anh luôn hy vọng Quan Khê Nguyệt có thể sống tốt, càng tốt hơn nữa.
Điều duy nhất mà Tụng Cảnh luôn tin tưởng là — bất kể Quan Khê Nguyệt đang ở trong hoàn cảnh thế nào, cô cũng sẽ đứng lên.
Cho dù có thất vọng, cô cũng sẽ lau khô nước mắt mà bước ra ánh sáng.
Dù có hối hận vì lựa chọn của mình, cô cũng sẽ không mãi mãi mắc kẹt trong cái gọi là “giá như”.
Ngã thì đứng dậy, hối hận thì tiến về phía trước.
Đó chính là Quan sư tỷ.