Chương 1 - Bà Nội Và Những Mưu Kế Của Mẹ Chồng
1
Bà nội tôi là một bà cụ cố chấp, mẹ tôi thì dữ dằn, hai người đấu đá cả đời, gặp nhau là cãi nhau ngay.
Dưới sự ảnh hưởng của hai người, tôi còn nhỏ đã hiểu rõ đạo lý mẹ chồng nàng dâu.
Người gặp người sợ, chó gặp chó chạy.
Nhưng không may, tôi lại gả vào một gia đình lương thiện, bao nhiêu mưu kế chẳng có chỗ thi triển.
Cuộc sống yên bình, thuận buồm xuôi gió, tôi còn béo lên sáu cân.
Tới bệnh viện Trung y hỏi thăm bí quyết giảm cân, vừa bắt mạch thì phát hiện là có thai.
Bác sĩ nói, ba tháng đầu mang thai rất quan trọng.
Nhà chồng đối xử với tôi vô cùng cẩn thận, sợ tôi bị va đập hay gặp bất trắc gì.
Đến tháng thứ ba, trong nhà có thêm một bà lão.
Vừa đối diện, tôi đã biết đúng người rồi!
Mụ phá hoại bị cả thiên hạ gh,ét bỏ đã tới!
Ánh mắt bà lão ấy nhìn tôi y hệt cách bà nội tôi nhìn mẹ tôi, hận không thể bới lông tìm vết.
Bà mẹ chồng bình thường luôn vui vẻ giờ mặt mày tái mét, đang quỳ trên sàn nhà, dùng giấy lau từng chút một.
Ông bố chồng luôn thấu tình đạt lý thì run rẩy như chim cút, chẳng dám thở mạnh, đứng bên pha trà rót nước cho bà.
Chồng tôi ngơ ngác gọi một tiếng:
“Bà nội!”
Sau đó kéo tôi về phòng:
“Vợ ơi, thu dọn hành lý đi, mình ra ngoài ở mấy ngày. Em đang mang thai, không thể bị kích động!”
Điện thoại tôi nhận được thêm ba nghìn tệ, là bố mẹ chồng chuyển khoản.
Mục đích của họ rất rõ ràng: bảo chúng tôi ra ngoài ở trước.
Đợi đến khi bà nội chồng về quê rồi hãy quay lại.
“Bà ấy đáng sợ vậy à?”
“Không chỉ là đáng sợ! Phải nói là á,c m,ộng!”
Chồng tôi nhớ lại quá khứ đen tối của bà nội chồng.
Năm sáu tuổi, bà ấy hầm con thỏ mà chồng tôi nuôi suốt hai năm rồi lừa anh ấy ăn thịt.
Ăn xong lại dẫn đi xem đống da thỏ đẫm máu.
Chồng tôi sợ đến mức khóc ré lên, còn bà nội vừa ăn hạt dưa vừa nhổ vỏ vào mặt anh:
“Chỉ là một con vật thôi, ch\,et thì ch,et, khóc lóc cái gì?
“Không có chút khí khái đàn ông nào! Ra ngoài đừng có nói là cháu nội của tao, Triệu Quế Hoa!
“Thằng ranh con, nhớ kỹ cho tao, sú,c s,inh thì mãi là s,úc s,inh! Dù có nuôi hai năm hay hai mươi năm, nó cũng chỉ là con vật, không thể vượt qua người thân của mày!”
Mẹ chồng tôi đến an ủi con trai, lại bị bà nội đ,á một cái.
Cú đá đó khiến mẹ chồng sảy thai, mất đi đứa con ba tháng tuổi.
Bà ấy ở nhà hút thuốc lào, thản nhiên nói:
“Chỉ là con bé vô dụng, mất thì mất, có gì đáng khóc?”
Bố chồng tôi giận dữ, đến tranh luận với bà ấy:
“Đó là cháu ruột của mẹ đấy!”
Bà nội bĩu môi:
“Cháu ruột gì? Lông còn chưa mọc đủ, người còn chưa sinh ra đã dám gọi tao là cháu?
“Cháu gái thì sao? Cháu gái cũng chỉ là đồ vô, d,ụng! Cú đ,á đó của tao, giúp chúng mày tiết kiệm biết bao nhiêu tiền! Không cảm ơn thì thôi, còn ở đây trách tao? Tao thấy mày đúng là đồ bội bạc, lấy vợ rồi quên mẹ!”
Bố chồng tôi tức đến mức định đưa vợ con bỏ đi, không muốn sống với bà nội nữa.
Chuyện đến tai trưởng thôn.
Người đời trước rất coi trọng chữ hiếu.
Bố chồng tôi vụng ăn nói, không cãi lại được.
Bà nội thì mồm miệng sắc bén, đổi trắng thay đen.
Cuối cùng, cả nhà bố chồng tôi lại bị coi là b,ất hi,ếu.
Bà nội thiên vị bác cả, lấy tiền lương của bố mẹ chồng tôi để chu cấp cho bác ấy học đại học, mua nhà ở thành phố.
Sau đó, bác cả cưới con gái của cấp trên, bà nội theo sang hưởng phúc, mới chịu buông tha gia đình tôi.
Ngoài cửa, bà nội đang m,ắng bố chồng tôi:
“Đồ s,úc si,nh vô lương tâm! Bây giờ phát đạt rồi, nhà lớn xe sang, mà thấy anh cả ăn đói mặc rách, mày sung sướng lắm phải không?”
“Mẹ, chúng con không có ý đó.”
“Mày c,âm miệng! Đồ hồ ly tinh! Nếu không có mày xúi giục, con trai tao có nghe lời mày như thế không?
“Đừng tưởng trốn ra ngoài sống thì tao không tìm ra! Chạy trời không khỏi nắng! Bao năm qua số tiền chúng mày nợ anh cả, tao đều ghi sổ hết rồi!”
Bà nội quăng một quyển sổ nhỏ ố vàng xuống đất.
Bố chồng nhặt lên, lật xem vài trang:
“Mẹ, chúng con khi nào nợ bác cả hơn bốn trăm nghìn tệ?”
“Không phải hơn bốn trăm nghìn, mà là bốn trăm bảy mươi tám nghìn sáu trăm năm mươi mốt tệ ba hào bảy! Nếu không phải năm đó anh cả cứu mày khỏi ch,et đuối, bị bệnh không thể vào quân đội làm quan lớn, tao đã chẳng thèm đòi nợ rẻ vậy!
“Đồ s,úc si,nh vô lương tâm! Không nghĩ cách bù đắp cho anh cả của mày thì thôi, còn trốn tránh tao? Đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con m,ất d,ạy như mày!”
“Không phải anh cả cứu Kiến Dân, mà là Kiến Dân cứu anh cả!”
Mẹ chồng không nhịn được, lên tiếng thanh minh cho chồng, nhưng lại bị một cái t,át nổ đom đóm mắt.
“Đồ phá hoại, tao nói là nó cứu thì chính là nó cứu!
“Bớt nói nhảm! Tao tới đây là có chuyện chính cần bàn, cháu đích tôn của tao sắp cưới, hai đứa dọn nhà đi, nhường lại làm phòng cưới!”
“Không được! Đây là nhà chúng con chuẩn bị cho Miểu Miểu và Trạch Châu!”
Mẹ chồng ôm lấy má sưng đỏ, kiên quyết từ chối.
“Đồ xui xẻo, đến lượt mày lên tiếng à?”
Lúc này, tôi đi đến lồng chó, thả ra Quả Quả.
Quả Quả là chó Malinois, rất trung thành và nghe lời.
Chỉ có điều quá hiếu động, cứ quấn quýt lấy tôi.
Từ khi tôi mang thai, bố mẹ chồng nhốt nó vào chuồng, sợ nó vô tình làm tôi bị thương.
“Quả Quả, lên!”
Nghe hiệu lệnh, Quả Quả như tia chớp lao đến trước mặt bố mẹ chồng.
Bà nội sợ quá, nhảy lên ghế sô pha, đôi chân gầy guộc run lẩy bẩy.
“Đừng qua đây! Tao không sợ mày!
“Đừng, đừng cắn tao!
“Chúng mày là người chết hết rồi à? Mau cản nó lại!
“Cứu… cứu mạng!”
Bố mẹ chồng đứng chết lặng tại chỗ.
Tôi đau lòng đỡ mẹ chồng dậy:
“Mẹ, mặt mẹ sưng rồi. Trạch Châu, xuống hiệu thuốc mua ít thuốc chống viêm cho mẹ đi.”
Nghe thấy giọng tôi, Quả Quả phấn khích chạy lại cọ vào người tôi.
“Ngoan lắm!”
Tôi thưởng cho nó một cái xoa đầu.
Bà nội thấy vậy, lập tức phản ứng, chỉ tay vào tôi tức giận mắng mỏ:
“Giỏi lắm, con tiểu tiện nhân này! Mày xúi chó bắt nạt người già có đúng không? Lập tức giết con chó này, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao! Nếu không, tao bắt cháu trai tao ly hôn với mày! Tao muốn xem xem, một đứa đàn bà từng bị người ta chơi chán như mày sẽ làm gì!”
Mẹ chồng vội vã lên tiếng bênh vực tôi:
“Mẹ ơi, Miểu Miểu và Trạch Châu rất yêu nhau, không thể ly hôn được đâu.”
Nhưng bà nội chỉ trợn mắt trừng bà.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Quả Quả.
“Gâu gâu gâu!”
Lần này, Quả Quả không chỉ sủa, mà còn nhảy bổ về phía bà nội.
Tôi không hề có ý định ngăn lại.
Chỉ trong tích tắc, bà nội trợn tròn mắt, mặt cắt không còn giọt máu, rồi thẳng thừng ngất xỉu.
Sau khi bà ta bất tỉnh, mẹ chồng lại lặng lẽ chuyển khoản cho tôi mấy vạn tệ.
“Miểu Miểu, mau cùng Trạch Châu ra ngoài lánh đi. Con đã giúp bố mẹ, bố mẹ mãi ghi nhớ ơn này. Nhưng bà nội không dễ đối phó, đợi bà ấy tỉnh lại, không biết sẽ nghĩ cách gì để gây khó dễ cho con đâu!”
Bố chồng cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng đấy, Miểu Miểu. Trong bụng con còn có em bé, bác sĩ nói rồi, cảm xúc không thể dao động quá lớn. Cứ coi như lần này là đi hưởng tuần trăng mật vậy!”
Tôi cười nhạt:
“Bố mẹ đang nói gì thế? Bà nội không dễ đối phó, chẳng lẽ con dễ bị bắt nạt sao?
“Còn về đứa bé, nếu một chút phong ba này mà nó cũng chịu không nổi, vậy có tư cách gì làm con của Lâm Miểu tôi?”
Buổi tối, tôi nấu cơm xong, bà nội dần tỉnh lại.
Trong bữa cơm, bà ta cố tình kiếm chuyện.
“Thịt kho cứng như đá, muốn làm rụng răng tao chắc?”
“Không biết tao không ăn hải sản à? Cố tình làm cá hun khói?”
“Giờ có điều kiện rồi, bắt đầu phí phạm lương thực hả? Có bốn người mà làm tám món?”
Vừa nói, bà ta vừa định cầm đĩa thịt bò và cá hun khói trên bàn cất vào tủ lạnh.
Tôi lạnh giọng ra lệnh:
“Bỏ xuống.
“Tôi bảo bà bỏ xuống, bà không nghe thấy à?”
“Mày nói chuyện kiểu gì thế? Dám ra lệnh cho tao?”
“Nói ngon ngọt bà không nghe phải không? Quả Quả, lên!”
Tiếng chó sủa vang lên, bà nội cứng đờ, oán hận đặt chén đũa xuống.
Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta:
“Cắn thịt cứng làm đau răng thì uống cháo. Bà có biết tại sao người sống thọ lại trường thọ không?”
Chồng tôi yếu ớt tiếp lời:
“Vì họ thích uống cháo kê, cháo kê rất bổ dưỡng!”
Tôi lắc đầu:
“Sai. Vì họ thông minh, biết ai không nên chọc vào!”
Tôi quay sang nhìn bà nội:
“Bà nội, bà là người thông minh, đúng không?”
Bà ta im lặng, chỉ lườm tôi.
“Quả Quả~”
“Đúng! Đúng! Đúng!”
“Gâu gâu gâu!”
“Con nhãi này! Tao đã nói đúng rồi, mày còn sai chó cắn tao?”
“Nhấc chân lên, bà đang giẫm lên đồ chơi của nó đấy.”
Có Quả Quả bên cạnh, buổi tối bà nội không dám giở trò nữa.
Lúc đi ngủ, chồng tôi ôm lấy tôi, nước mắt ướt đẫm vai tôi, khóc như một đứa trẻ:
“Miểu Miểu, sao bây giờ em mới đến chứ!
“Huhu, nếu anh gặp em sớm hơn thì tốt biết bao!
“Huhu, vợ ơi, anh yêu em.”
Tôi ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, chồng tôi đi tìm Quả Quả cho ăn.
Tìm khắp nhà không thấy.
Mắt anh đỏ hoe nhìn tôi:
“Làm sao bây giờ, vợ ơi, Quả Quả mất tích rồi!”
Nói xong, anh như nghĩ ra gì đó, vội chạy vào bếp.
Anh phát hiện một vũng máu trên sàn.
Trong thùng rác có vài sợi lông đen, y hệt lông của Quả Quả.
Anh tức giận đến mức xông thẳng ra đối diện với bà nội:
“Nói đi! Bà có phải đã giết Quả Quả không?”
“Đồ ranh con! Sao lại nói chuyện với bà nội kiểu đó? Còn chút đạo lý nào không? Tao dậy sớm nấu cơm cho chúng mày, thế mà bị mắng oan!”
“Chính là bà! Hồi xưa bà đã hầm con thỏ của tôi!”
“Mục Kiến Dân, anh quản con trai anh đi! Hai mươi mấy tuổi rồi mà vô giáo dục! Sao lại quát tháo người lớn thế?”
Bố chồng nghe thấy bị gọi ra, mẹ chồng cũng theo sau.