Chương 9 - BÀ NỘI BỊ BẠO LỰC MẠNG
Mỹ Vân sững người.
Thấy cô ta không phản ứng, bà liền nhét chiếc túi vào tay cô ta.
“Ăn đi, tôi mời cô.”
Bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên gương mặt.
Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát đỗ lại bên đường.
Hai cảnh sát bước nhanh đến trước mặt Mỹ Vân, nghiêm giọng nói: “Cô bị tình nghi phát tán thông tin sai lệch, gây rối trật tự xã hội. Mời cô theo chúng tôi về đồn để làm rõ!”
Mỹ Vân đứng ngây người, hai tay vẫn nắm chặt hai chiếc bánh ú mà bà tôi vừa đưa, như một cái xác không hồn lặng lẽ bước theo cảnh sát đến xe.
Bà kéo tay áo tôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Bảo Nhi, cô gái kia làm sao vậy? Sao lại bị cảnh sát bắt đi thế?”
Mỹ Vân đột ngột dừng lại, quay người nhìn bà với ánh mắt ngỡ ngàng: “Bà không biết gì cả sao?”
Bà tôi vốn bị lãng tai, không nghe được câu hỏi của cô ta, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm.
Mỹ Vân sững người trong giây lát, nước mắt bất chợt trào ra.
Cô ta cúi người thật sâu, đôi tay vẫn ôm chặt hai chiếc bánh ú, rồi quay lưng bước lên xe cảnh sát.
Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên vì sự xuất hiện đúng lúc của cảnh sát thì ngoảnh đầu lại đã thấy cô bán trái cây đắc ý giơ chiếc điện thoại lên, như muốn hỏi tôi: “Chị báo cảnh sát đó, cũng nhanh nhạy đấy chứ, đúng không?”
Sau này, tôi nghe tin Mỹ Vân đã thừa nhận toàn bộ những sai phạm của mình trong việc đưa tin giả. Vì thái độ khai nhận tốt, cô ta bị tuyên án sáu tháng tù giam. Những kẻ phá hỏng quầy hàng của bà tôi cũng bị xử phạt hành chính, bồi thường toàn bộ tổn thất.
Bà tôi dùng tiền bồi thường nhập thêm thật nhiều lá dong và gạo nếp. Từ đó, quầy bánh ú nhỏ của bà trở thành một địa điểm nổi tiếng, khách đến nườm nượp mỗi ngày.
Về phần tôi, không phụ lòng kỳ vọng của thầy Triệu, đã thi đỗ kỳ thi đại học với thứ hạng 32 toàn thành phố, giúp thầy có dịp tự hào trước hiệu trưởng.
Sau kỳ thi, tôi thay bà ra chợ bán bánh.
Một ngày nọ, có một phóng viên đeo thẻ nhà báo đến mua sáu chiếc bánh rồi hỏi tôi: “Chúc mừng em thi đỗ đại học. Em đã nghĩ sẽ chọn ngành nào chưa?”
Nhìn chiếc thẻ nhà báo trang nghiêm trên cổ cô ấy, tôi mỉm cười: “Em muốn học ngành báo chí.”
“Chân lý không thể chỉ đáng giá năm vạn đồng.”
“Người yếu thế cũng không phải là bệ đỡ để bất kỳ ai dẫm đạp.”
“Một ngày nào đó, em nhất định sẽ dùng tiếng nói của mình để bảo vệ tất cả những người yếu thế giống như em.”
Phóng viên lại hỏi: “Còn bà em, dạo này sức khỏe bà ra sao?”
“Cảm ơn chị đã quan tâm. Bà em vẫn rất khỏe, hôm nay bà đã ra chợ mua cặp sách mới cho em rồi.”
(Câu chuyện kết thúc.)