Chương 5 - BÀ NỘI BỊ BẠO LỰC MẠNG
Nghe thầy Triệu nói với giọng tiếc nuối về bánh ú nhà tôi, tôi càng không kìm được cảm xúc.
Bố mẹ tôi mất sớm, tôi được bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ.
Bà không có việc làm, cũng không có lương hưu, chỉ biết gói bánh ú để bán.
Bà gói bánh suốt mười mấy năm, nuôi tôi ăn học, mua cho tôi giấy bút, và còn muốn sắm một chiếc cặp mới cho tôi.
Hàng xóm láng giềng, thầy cô bạn bè, rất nhiều người là khách quen của nhà tôi. Cả bạn cùng bàn của tôi, người đã báo tin hôm đó, cũng lớn lên nhờ những chiếc bánh ú của bà.
Nếu như cô gái tên Mỹ Vân kia chỉ cần hỏi bất kỳ ai, cô ta sẽ biết nhà tôi chưa từng bán bất kỳ một cái bánh ú trứng vịt muối nào!
Nhưng cô ta không hỏi, và còn muốn bịt miệng tôi.
"Tiểu Bảo, xong rồi, phát trực tiếp được rồi."
Tài khoản chính thức của trường cũng không có quá nhiều người theo dõi, chỉ vừa vượt qua con số mười nghìn, chủ yếu là học sinh và phụ huynh.
Để thu hút người xem, cô Trương đã nhờ thầy cô trong tổ truyền thông của trường đặt một cái tên thật giật gân cho buổi phát trực tiếp: "Độc quyền từ chủ cửa hàng bị tố dùng hóa chất làm nhân giả: Lời phản hồi cuối cùng!"
Dạo này, vụ việc liên quan đến nhân trứng giả làm từ hóa chất rất nóng, nên chỉ sau một lúc phát trực tiếp, đã có hơn một nghìn người tràn vào phòng xem.
Cô Trương nhìn tôi, ra hiệu có thể bắt đầu.
Nhìn vào ống kính điện thoại trước mặt, lòng tôi đột nhiên bình tĩnh lại.
Tôi biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.
5
Tôi cầm một ống nghiệm lên, nói: “NaOH, hay còn gọi là xút ăn da, là một chất ăn mòn mạnh, thường được sử dụng để sản xuất chất tẩy rửa.”
“Theo lời của ‘Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói’, lòng đỏ giả được làm bằng cách ngâm nhựa trong xút, sau đó thêm hương liệu và phẩm màu. Hôm nay, chúng ta sẽ thử nghiệm xem xút ăn da ngâm nhựa sẽ xảy ra hiện tượng gì.”
“Để đảm bảo tính khoa học, cô giáo và tôi đã chuẩn bị ba dung dịch NaOH với các nồng độ khác nhau và ba loại nhựa thông dụng.”
Dưới sự giám sát của giáo viên hóa học, tôi lần lượt thả ba loại nhựa vào ba dung dịch NaOH.
Thời gian trôi qua từng phút, nhưng nhựa vẫn chỉ là nhựa, không hề có dấu hiệu thay đổi.
Lúc này, thầy dạy hóa lên tiếng: “Thật ra, thí nghiệm này chẳng có ý nghĩa gì, bởi nhựa là vật liệu cao phân tử, NaOH hoàn toàn không thể ăn mòn nó.”
“Ngay cả khi nghiền nhựa thành bột, tính chất vật liệu của nó cũng không cho phép nó dễ dàng kết thành khối như thực phẩm.”
“Muốn ép bột nhựa thành viên, cần có chất kết dính chuyên dụng. Những viên đó cứng như đá, không thể dễ dàng bị răng người nhai vỡ. Tôi tin rằng chỉ cần người tiêu dùng có chút lý trí, sẽ không tự làm khổ mình mà ăn những thứ vô lý như vậy!”
Tôi không nhìn thấy bình luận trực tiếp, nhưng ánh mắt sáng rực của cô Trương đứng ở sau màn hình làm tôi yên tâm.
Ngay cả thầy giám thị nghiêm khắc như thầy Triệu cũng giơ ngón tay cái lên.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào ống kính và nói: “Từ nhỏ, tôi đã sống cùng bà nội, dựa vào bà bán bánh ú để nuôi tôi ăn học. Bà tôi đã gói bánh suốt mười mấy năm qua, chưa từng bán một chiếc bánh ú nhân trứng muối nào. Việc này, toàn bộ người trong chợ có thể làm chứng.”
“Các thầy cô của tôi đã cố gắng bình luận giải thích trong video của "Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói", nhưng tất cả đều bị xóa, tài khoản bị chặn.”
“Tôi cũng từng gọi điện cho "Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói", nhưng nhân viên của họ yêu cầu tôi phải chứng minh rằng bà tôi không bán bánh ú nhân trứng muối. Tôi không biết làm sao để chứng minh điều chưa từng xảy ra, nhưng tôi có ba câu hỏi muốn hỏi.”
“Thứ nhất, người sở hữu tài khoản "Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói" – cô Mỹ Vân – có thẻ nhà báo không? Nếu không, cô ta có quyền phỏng vấn không? Nếu có, tại sao cô ta có thể vu khống ác ý mà không điều tra sự thật? Chỉ dựa vào một nguồn tin "người trong cuộc tiết lộ" thì liệu có quá cẩu thả?”