
Ba Người Trọng Sinh Một Người Phải Chết
Tâm Lý
Tiểu Thuyết
Trả Thù
Ngược
HE
Nữ Cường
Gia Đình
Học Đường
Kinh Dị
Thanh Xuân Vườn Trường
Huyền Nghi
Trọng Sinh
Còn đúng một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, ngày nào mẹ tôi cũng thức khuya cùng tôi ôn bài.
Thế nhưng vào đúng ngày thi, mẹ lại như phát điên, chắn trước cửa phòng không cho tôi đi.
Người cha luôn lạnh nhạt, chẳng mấy khi quan tâm đến hai mẹ con, hôm đó lại đột nhiên đứng ra đẩy mẹ tôi ra, giục tôi nhanh chóng xuất phát.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, họ đã bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
“Mẹ nói thật đấy con, tin mẹ đi, mẹ đã sống lại một lần. Con đường dẫn đến điểm thi sẽ bị sập, đi là chết đấy!”
“Không! Con gái, tin bố đi! Đây chỉ là cái cớ của mẹ mày thôi. Bà ta không muốn con đi thi vì sợ con giành mất hào quang của đứa con riêng ngoài luồng của bà ta!”
Nghe vậy, mẹ tôi tức đến đỏ mặt, chỉ tay vào bố tôi mắng lớn: “Đồ khốn nạn! Ông rõ ràng biết con đường đó sẽ sập, ông muốn hại chết con gái tôi à?”
Bố tôi cũng chẳng chịu thua: “Ít nói ngược lại đi! Kiếp trước chính bà là người cản con bé đi thi, khiến nó uất ức mà chết cơ mà!”
Tôi không còn như trước kia cố gắng hòa giải nữa, chỉ lạnh lùng cười rồi quay về phòng.
“Rầm!” – Tôi đóng sầm cửa lại.
Bọn họ không hề biết, thật ra… tôi cũng đã sống lại.
Kiếp này, đừng hòng ai dám lừa tôi thêm lần nào nữa!
Bình luận