Chương 1 - Bà Ngoại Tôi Và Những Cuộc Đốt Vàng

Bà ngoại tôi nói gần đây dưới âm phủ đang cải cách.

Tiền vàng mã giờ trở thành “đồng tiền cứng” rồi.

Bà báo mộng, dặn chúng tôi đốt nhiều vàng mã cho bà để bà có thể lo lót cho các quỷ sai, bảo vệ cả nhà.

Cậu cả đốt ba nghìn, trúng số ba chục triệu.

Cậu hai đốt năm nghìn trong đêm, hôm sau em họ tôi nhận được thông báo được tuyển dụng.

Dì út nghiến răng đốt hẳn mười nghìn, liền sau đó nhà nhận tin sắp được giải tỏa đền bù.

Cả nhà cùng nhau thức đêm đốt vàng mã.

Mẹ tôi cũng muốn đốt, nhưng tôi đã ngăn lại.

Mấy cậu chê tôi ngu.Tôi không ngu.

Chỉ là… tôi không tin một người chếc trong uất hận như bà ngoại, lại có thể phù hộ cho những kẻ đã giết chếc bà.

1

Ngoại tôi mất rồi.

Cậu cả đề nghị tổ chức tang lễ long trọng.

Cậu hai chọn cho bà ngôi mộ tốt nhất.

Dì út thì mời ban nhạc giỏi nhất trong làng.

Tang lễ tổ chức vô cùng rình rang, cả làng đều khen bà có phúc.

Tuy mẹ tôi không ra gì, nhưng còn có ba người con hiếu thảo, hiểu chuyện, nên cũng để bà ra đi trong vinh hiển.

Ai nấy đều nói, ngoại rồi sẽ phù hộ cho Cậu cả, Cậu hai và dì út, tâm tưởng sự thành, bình an cát tường.

Hôm sau, tin Cậu cả trúng ba vạn đồng ở đại lý vé số đầu làng lan khắp thôn.

Người người đều bảo ấy là do ông hiếu thuận, được ngoại phù hộ nên vận may tới tấp.

Cậu hai vốn định trong ngày đó lên thành phố làm việc, nhưng đột ngột đổi kế hoạch.

Ông đến trước mộ ngoại, đốt vàng mã suốt cả một ngày.

Sau đó thì trở về làng, không rời đi nữa.

Dì út thấy lạ, bèn âm thầm nhờ người dò hỏi.

Rồi mới biết, em họ nhà cậu hai thi cao học ba năm liền chẳng đậu vậy mà ngay sau hôm cậu hai đốt vàng, lại nhận được thông báo trúng tuyển.

Dì út ghen tị đến nỗi mắt cũng tóe lửa.

Tối hôm đó, chồng của dì út – người xưa nay vẫn chê nhà vợ là dân quê nghèo khó –

lái một chiếc xe tải nhỏ tới.

Thùng xe chất đầy vàng mã.

Mẹ tôi bảo, số vàng mã ấy mua hết hơn vạn đồng.

2

Chưa đầy hai ngày sau, tin tức từ thành phố truyền về.

Căn nhà cũ nát của gia đình dì – nơi đã chờ giải tỏa bốn, năm năm vẫn chưa có động tĩnh –đột nhiên bị ủy ban phường dán lên một chữ “Giải” to tướng.

Nhà cũ vừa bị phá, một đêm liền phát tài.

Khi biết dì út đã lén lút đốt một vạn đồng vàng mã sau lưng mọi người, cậu cả và cậu hai tức đến phát điên vì ghen tị.

Cậu cả đứng giữa đám đông chửi ầm lên, mắng cả mợ cả:

“Hồi đó bảo bà đốt thêm chút nữa, bà cứ không nghe. Có mẹ phù hộ, làm sao tôi chỉ trúng có ba vạn? Ít nhất cũng phải ba chục triệu!”

Mợ cả bĩu môi:

“Thì đốt thêm lần nữa là được chứ gì.”

Mấy người bắt đầu bàn nhau góp tiền mua vàng mã.

Mẹ tôi nhìn tôi, ngập ngừng:”Trong túi mẹ còn mấy trăm, hay là… mình cũng đốt một ít?”

Trong bốn anh chị em, nhà tôi là nghèo nhất.

Tôi không đồng ý.

Dì út đúng lúc đi ngang, kéo tay cậu hai, chỉ vào mẹ con tôi cười nhạo:

“Chị à, tuy mẹ không thương chị, đến cả việc báo mộng tốt đẹp cũng không nghĩ đến chị, nhưng chị cũng coi như có phúc, vẫn được nghe thấy.

Vậy mà chị lại nghe con gái ngốc của mình, không chịu đốt thêm cho mẹ ít vàng mã. Sau này có bánh từ trên trời rơi xuống, cũng không tới lượt chị đâu!”

Chuyện tốt lớn như vậy, ngay cả đám anh em họ xa lâu ngày chẳng liên lạc cũng bị gọi về hết.

Giờ đang đứng đó, chờ xem trò cười của mẹ con tôi.

Anh họ bên nhà cậu cả bật cười lớn:

“Dì út, dì nói với cô ta làm gì? Loại ngu si, cả đời chỉ làm thuê làm mướn thôi.”

Dì út khinh khỉnh nói:

“Đều là chị em, đợi nhà em phát tài, em mời chị với chị cả đến làm người giúp việc cho nhà em.”


Lời họ nói thật khó nghe.

Mẹ tôi sợ tôi buồn, khẽ dỗ dành:

“Đừng chấp họ, con à.”

Tôi hỏi mẹ:

“Mẹ, mẹ không thấy con ngốc sao? Không sợ bỏ lỡ cơ hội đổi đời này à?”

Mẹ tôi cười khổ:

“Mẹ không có cái số ấy!”

Tôi bật cười, giọng lạnh băng:

“Đúng vậy… chúng ta, quả thực không có cái số ấy.”

3

Ba nhà cậu cả, cậu hai và dì út tốn không ít tiền.

Họ vét sạch toàn bộ vàng mã ở các tiệm hương đèn trong mấy làng quanh vùng.

Chồng dì út bỏ ra mười vạn, liên hệ tận nhà máy, đặt hẳn một lô vàng mã mới.

Cậu cả quỳ trước mộ bà ngoại, vừa đốt vàng mã vừa lẩm bẩm khấn vái:

“Mẹ ơi, phiền mẹ hỏi giùm quỷ sai một câu, giải đặc biệt tuần này số nào? Giải thưởng giờ lên tới ba chục triệu rồi, con có được sống sung sướng hay không, tất cả đều trông vào mẹ cả.”

Mợ cả cung kính cắm hương lên con gà luộc đặt trước mộ:

“Mẹ, đây là món gà mẹ thích ăn nhất. Chuyện nhân duyên của thằng cháu đích tôn nhà ta vẫn chưa đâu vào đâu. Nếu mà lấy được con gái một ông cục trưởng thì đúng là hết sẩy.

Nó là cháu đích tôn họ Trương, tương lai của cả dòng họ đều trông vào nó, mẹ phải cố giúp cho một tay đấy.”

Từ bé đến giờ, tôi chưa từng thấy mợ cả nói chuyện với bà ngoại một cách lễ độ như thế.

Anh họ cả hiện đang làm ở một công ty lớn.

Nghe nói người anh ấy thích là bạn học thời đại học – con gái một vị cục trưởng trong thành phố.

Cậu cả còn chưa khấn xong, cậu hai đã ào tới chen ngang:

“Anh à, anh lâu quá rồi, đến lượt em!”

Cậu cả trừng mắt lườm:

“Gấp cái gì? Bộ sắp đi đầu thai chắc?”

Nhưng khi thấy cậu hai rút ra cây nhang dài như cột nhà, sắc mặt cậu cả đen lại.

Cậu hai cười hề hề:

“Nhớ mẹ quá, muốn tâm sự thêm vài câu.”

Tôi ngồi một bên bóc thùng vàng mã phụ, không nhịn được mà bật cười.

Ba nhà mua quá nhiều vàng mã, giành nhau đốt cho bà ngoại, còn thuê tôi với mẹ làm lao động thời vụ.

Mỗi ngày, mỗi người ba trăm, làm nhiệm vụ bóc thùng, chuẩn bị lễ vật.

Mợ hai với bà ngoại từ lâu như nước với lửa.

Gia đình cậu hai, cả năm không thấy ló mặt tới thăm bà một lần.Bây giờ người mất rồi, lại đột nhiên “nhớ mẹ” da diết.

Thật quá nực cười.

Em họ đá tôi một cú: “Cười cái gì mà cười.”

Tôi ôm lấy bắp đùi đau nhói, trừng mắt nhìn nó.

Nó khó chịu, nói lớn:

“Ồ hô, còn dám trợn mắt với tao? Muốn ăn đòn hả?”Nó giơ nắm đấm lao về phía tôi.

Tôi còn chưa kịp né, mẹ tôi vì sợ tôi bị đánh, liền ôm chầm lấy tôi, thay tôi đỡ một cú đấm.

Mẹ tôi lao động vất vả quanh năm, lưng đã yếu từ lâu.

Cú đấm đó trúng ngay thắt lưng, khiến bà đau đến mức ngã xuống, ôm lấy người co rúm lại.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Mặt mẹ tôi nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gắng trấn an tôi?

“Nan Nan, đừng sợ, mẹ không sao.”

Em họ cười khẩy, mỉa mai:

“Diễn cái gì, chẳng phải muốn kiếm thêm chút tiền à? Lát nữa tao thưởng cho một trăm nữa là được chứ gì.”

Tôi ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt nhìn nó:

“Đồ súc sinh! Mẹ tao là cô của mày, mày dám ra tay đánh bà ấy?”

Em họ nhún vai, thờ ơ:

“Đừng có nhận họ nhận hàng, tao không có loại họ hàng nghèo kiết xác như mày.”

Cha tôi mất sớm khi tôi còn nhỏ vì một tai nạn.

Từ đó đến nay, mẹ tôi làm thuê khắp nơi, vất vả nuôi tôi khôn lớn.

Cũng vì nghèo, họ hàng bên ngoại chẳng ai xem trọng mẹ con tôi.

Giờ ba nhà họ đều sắp phát tài, mỗi nhà đều nói được bà ngoại báo mộng, chỉ riêng mẹ tôi thì không.

Điều đó khiến họ càng thêm coi thường mẹ tôi.

Ở nhà, họ sai bảo mẹ tôi chẳng khác gì người hầu, thúc ép bà làm đủ thứ việc.

Tôi khuyên mẹ rời đi, đừng chịu khổ nữa.

Nhưng mẹ tôi nói, cha mẹ mất rồi, con cái phải có hiếu.

Bà ngoại chưa hết ba tuần thất, chuyện gì lớn đến mấy bà cũng không thể bỏ đi.

Giờ đến cả đám con cháu như em họ cũng dám động tay động chân với mẹ tôi.

Tôi quay sang nhìn cậu hai và mợ hai:

“Các người cứ thế mà đứng nhìn à?”

Cậu hai còn mải châm nhang “cột chống trời”, không thèm liếc tôi một cái.

Mợ hai thì trừng mắt, nói đầy khó chịu:

“Mày nói chuyện với tao bằng cái giọng đó à? Có mẹ sinh mà không có cha dạy, bị đánh là đáng đời!”

Tôi vớ lấy chiếc ghế nhỏ bên cạnh, phang thẳng về phía mợ hai:

“Tôi đập chếc bà!”

4

Mợ hai bị tôi quất trúng trán, máu lập tức chảy ròng ròng trên trán.

Cả đám người sững sờ.

Khi hoàn hồn lại, bà ta lập tức hô biểu đệ cùng lao vào đánh tôi:

“Đánh chết con tiện nhân này cho tao!”

Hai người xông đến, túm lấy tôi mà đánh túi bụi.

Em họ người cao to, sức lại khỏe, tôi hoàn toàn không phải đối thủ.

Nó đè tôi xuống đất, mợ hai thì ngồi đè lên eo tôi, túm tóc mà tát lia lịa vào đầu.

Mẹ tôi liều mạng che chắn cho tôi.

Cậu cả định nhào tới can ngăn, nhưng bị mợ cả giữ chặt lại.

Dì út thì chỉ đứng xem như đang coi kịch.

Chung quanh đều là họ hàng ruột thịt của mẹ tôi, thế nhưng chẳng ai ra tay cứu giúp.

Dù mợ hai và em họ hung dữ là vậy, tôi cũng không cam lòng bị đánh mà im lặng.

Tôi cắn chặt lấy bắp đùi em họ, khiến nó đau đến gào thét:

“A a a! Con này là chó à?! Bỏ tao ra!”

Em họ điên cuồng đá vào đầu tôi.

Mợ hai định nhào vào giúp, tôi chớp thời cơ, vung tay tóm lấy ngực bà ta, bóp mạnh một cái.

Bà ta đau đến mức hét lên như tiếng lừa:

“É—é—é——!”

Đúng lúc ấy, cậu hai đột nhiên gào lên:

“Cháy rồi, cuối cùng cũng đốt được rồi!”