Chương 5 - Ba Ngày Để Chiếm Đoạt

11.

Tôi tên là Trần Đái Mạn, từng có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng vì Chu Cố Tấn và Đường Lệ Mẫn, tất cả đã tan vỡ.

Chị gái tôi — Trần Thục Đình — xinh đẹp, học giỏi, lại dịu dàng ngoan ngoãn.

Rất được yêu thích ở trường, đến mức ngay cả Chu Cố Tấn khi ấy cũng bị thu hút.

Anh ta công khai theo đuổi chị tôi, khiến Đường Lệ Mẫn bất mãn.

Cô ta bắt đầu bắt nạt, hành hạ chị gái tôi ở trường học.

Đã nhiều lần, chị tôi trở về nhà trong tình trạng người đầy phân bẩn.

Vì không muốn bố mẹ — những người đang vất vả làm việc — lo lắng, chị chỉ biết âm thầm chịu đựng tất cả.

Tôi thường thấy chị trốn trong nhà vệ sinh chật hẹp, lặng lẽ khóc thút thít.

Trong sách của chị còn kẹp cả những bức ảnh khỏa thân bị ép chụp.

Tất cả những điều đó… đã trở thành bản án tử treo trên đầu chị.

Cho đến một lần, tôi bắt gặp chị đang điên cuồng cọ rửa cơ thể trong phòng tắm bằng một chiếc bàn chải sắt.

Như thể trên người chị có thứ gì đó dơ bẩn mà rửa mãi cũng không sạch.

Vừa chà, chị vừa khóc.

Làn da bị chiếc bàn chải sắt rạch ra vô số vết thương rỉ máu, nhưng chị vẫn không dừng lại.

Tôi hoảng loạn lao vào giật lấy bàn chải từ tay chị.

Chị rúm người lại như con nai nhỏ bị dọa sợ, co quắp trong góc phòng, ánh mắt hoảng loạn mơ hồ:

“Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào!”

“Cút! Các người cút hết đi!”

Hôm sau, tin chị tôi nhảy lầu truyền đến.

Trên đường đến trường, bố mẹ tôi gặp tai nạn.

Bố qua đời.

Mẹ thì liệt nửa người, nằm bất động trên giường.

Gia đình từng hạnh phúc của tôi, từ đó tan vỡ thành tro tàn.

Từ ngày ấy, trong tim tôi chỉ còn lại thù hận.

Tôi phải trả thù — thay chị, thay cả bố mẹ tôi.

12.

Tối hôm đó, trên đường về, Chu Cố Tấn chặn tôi lại.

Để trừng phạt tôi, anh ta muốn tôi ngay trong xe.

Bên vệ đường vắng vẻ, chiếc xe sang trọng run rẩy dữ dội giữa đêm tối.

Tôi nhìn Đường Lệ Mẫn đang đứng không xa, nụ cười trên mặt càng rực rỡ:

“Chu tiên sinh, mình làm thêm lần nữa nhé?”

Tôi thở dốc, tựa vào cổ anh, vai trần ướt đẫm mồ hôi.

Chu Cố Tấn bật cười:

“Khẩu vị em càng lúc càng lớn.”

Vì tôi, Chu Cố Tấn và Đường Lệ Mẫn cãi vã căng thẳng.

Nhưng vì lợi ích hai nhà, bề ngoài vẫn buộc phải duy trì hòa khí.

Để tránh chuyện ngoài ý muốn, hai bên quyết định tổ chức lễ đính hôn vào tháng sau.

Chu Cố Tấn bảo tôi không cần để tâm.

Đó chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích.

Tôi gật đầu.

Tất nhiên tôi sẽ không để tâm.

Vì hôm đó… tôi sẽ rút khỏi cuộc đời anh.

13.

Đường Lệ Mẫn bị chọc tức đến phát điên thật sự.

Chu Cố Tấn vừa rời đi, người của cô ta đã bắt tôi đem đến một căn biệt thự bỏ hoang.

“Tôi đúng là đã coi thường cô rồi.”

Tôi bị ép quỳ dưới đất, Đường Lệ Mẫn đứng bên trên, túm cằm tôi, ánh mắt độc địa.

Cô ta nhìn vết hôn trên cổ tôi, ánh mắt càng thêm dữ tợn.

“Cô mê đàn ông như thế sao?”

“Vậy tốt thôi, tôi sẽ cho cả thế giới thấy cái bộ dạng dâm đãng của cô!”

Nói rồi, cô ta lôi ra một chiếc máy ảnh, thô bạo xé toạc váy dạ hội trên người tôi.

Cảm giác lạnh buốt trong khoảnh khắc đó khiến tôi nhớ về chị gái mình — ngày đó, chị có bị làm nhục như tôi bây giờ không?

Chắc chị đã rất sợ.

Nghĩ đến, tôi bật cười chua chát, nhìn thẳng vào khuôn mặt méo mó của Đường Lệ Mẫn.

Cô ta đã quen với việc người khác sợ hãi run rẩy trước mình.

Thế nên, khi đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của tôi, cô ta như phát điên, giáng thẳng một bạt tai.

“Con tiện nhân!”

Cô ta muốn dùng cách đó để khiến tôi cúi đầu.

Nhưng tôi nhất định không để cô ta đạt được ý nguyện.

Đường Lệ Mẫn điên cuồng xé toạc váy tôi, nhưng khi liếc thấy nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh của tôi, ánh mắt cô ta đột nhiên trợn lớn.

Ánh mắt sợ hãi ấy… lại một lần nữa xuất hiện.

“Cô… cô rốt cuộc là ai?”

Tôi mỉm cười, đưa tay xoa lên nốt ruồi nhỏ nhô lên nơi xương quai xanh giọng nói lạnh lẽo:

“Cô nhớ ra rồi, đúng không?”

“Không… không thể nào!” – cô ta lùi lại hai bước, loạng choạng.

Tôi đứng dậy, từng bước ép sát cô ta:

“Đường Lệ Mẫn, cô có bao giờ mơ thấy chị ấy không?”

“Có bao giờ tưởng tượng được không? Khi rơi từ tầng cao xuống, chị ấy đau đến mức nào?”

Tôi mỉm cười, tiến gần cô ta từng bước, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô ta.

Buồn cười thật đấy.

“Cô có quan hệ gì với Trần Thục Đình?” – cô ta run rẩy hỏi.

Tôi tháo búi tóc, lắc lắc đầu.

Mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống, che mất nửa khuôn mặt tôi – trông hệt như gương mặt chị tôi lúc bị ép chụp ảnh khỏa thân năm đó.

“Thấy quen không?”

Lương tâm cắn rứt khiến mặt cô ta trắng bệch.

Nhưng miệng vẫn cố cãi chối:

“Chị ta tự nhảy lầu, liên quan gì đến tôi?”

Nhìn dáng vẻ trơ trẽn đến cùng của cô ta, máu tôi như sôi lên.

“Không liên quan sao?”

Nghĩ đến thân thể đầy máu của chị tôi trước khi chết, tay tôi run rẩy ném toàn bộ những bức ảnh ghê tởm đó vào mặt cô ta, rồi như phát điên lao đến bóp cổ cô ta:

“Nếu không phải tại cô, sao chị tôi lại chết?”

“Chính cô đã giết chị tôi!”

“Đồ sát nhân!”

Tôi gào lên, siết chặt tay như muốn bóp chết cô ta.

Đám người bên cạnh sợ xảy ra án mạng, vội kéo tôi ra.

Đường Lệ Mẫn thở dốc, trợn trừng mắt đầy hoảng loạn.

Cô ta suýt quên mất — vẫn còn người bên cạnh!

Thấy tôi bị khống chế, cô ta lập tức lấy lại bình tĩnh.

Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi:

“Tiện nhân!”

“Đúng, là tôi hại chết chị ta đấy, thì sao nào?”

“Chị ta đáng chết! Ai bảo chị ta cũng dâm đãng như cô, quyến rũ Chu Cố Tấn!”

“Cô và con chị của cô đều là lũ hạ tiện! Biết rõ chỉ là một vụ cá cược mà còn cố bám lấy anh ấy!”

“Chỉ với cái xuất thân như các người, cũng mơ mộng tới Chu Cố Tấn sao? Đúng là ảo tưởng!”

Trái tim tôi như bị một thùng nước đá dội thẳng vào.

Một vụ cá cược!

Lại là một vụ cá cược!

Tình đầu mà chị tôi nâng niu, hóa ra cũng chỉ là trò cá độ của Chu Cố Tấn.

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Thấy tôi không còn phản kháng, Đường Lệ Mẫn lập tức lấy lại khí thế:

“Cô cũng giống y như chị cô!”

“Vậy thì tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác tuyệt vọng mà chị cô từng chịu!”

Vừa dứt lời, người của Đường Lệ Mẫn bắt đầu lao vào xé rách quần áo tôi.

Cô ta cầm máy ảnh như một con quỷ, chăm chú nhìn vào ống kính, thu lại từng khoảnh khắc tôi bị dày vò, tổn thương.

Tôi chợt nhớ đến chị gái mình.

Lúc đó, chị cũng đã cô đơn và tuyệt vọng như thế này sao?

“Rẹt”— một tiếng, chiếc váy dạ hội bị xé toạc từ trên xuống, hơn nửa thân người tôi lộ ra ngoài trong cái lạnh buốt.

Đường Lệ Mẫn hài lòng di chuyển ống kính.

Tôi từng nghĩ, dù Chu Cố Tấn không yêu thật lòng thì với chị tôi, ít ra anh ta cũng có chút tình cảm.

Không ngờ, với anh ta, tất cả chỉ là một trò chơi.

Tôi sững người, thấy thương cho chị, thấy mọi thứ không đáng.

Làn gió lạnh lùa vào người khiến tôi nhớ lại cảm giác bất lực và đau đớn mà chị từng chịu đựng.

Ngay lúc ấy, tôi vùng lên như phát điên, thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của bọn họ, lao về phía Đường Lệ Mẫn.

Cô ta không kịp phản ứng, liền bị tôi túm tóc giật mạnh.

Tôi cắn thật sâu vào vai cô ta, máu tanh tràn đầy miệng nhưng tôi vẫn không buông.

Cô ta đau đớn gào lên, cầm máy ảnh đập mạnh vào đầu tôi.

Chất lỏng nóng hổi từ trán chảy xuống mặt, nhưng tôi vẫn cố cắn chặt không rời.

Người của cô ta phải rất vất vả mới kéo được tôi ra.

Khuôn mặt tôi, khóe miệng tôi dính đầy máu, trông chẳng khác nào một con quỷ đến đòi mạng.

Đường Lệ Mẫn lao đến, giáng hai cái tát như trời giáng vào mặt tôi:

“Cô điên rồi sao?”

Cô ta vẫn chưa hả giận, đá mạnh vào người tôi.

Tôi vừa rồi đã dùng hết sức lực, giờ hoàn toàn kiệt quệ, bị cú đá của cô ta đá văng, va thẳng vào cạnh tủ.

Phía dưới bỗng ấm nóng, máu sẫm màu chảy ra, nhuộm đỏ cả chiếc váy rách tả tơi.

Tôi ngẩng đầu, cười lạnh nhìn cô ta:

“Cô đã giết con của Chu Cố Tấn…”

Đúng vậy, tôi đã mang thai.

Mới chỉ bốn tuần.

Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng Chu Cố Tấn lao vào:

“Trần Đái Mạn!”

Đường Lệ Mẫn lập tức hoảng loạn.