Chương 6 - Ba Ngày Cuối Cùng Để Đòi Lại Công Bằng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Trên đường tiến cung, phụ thân nhiều lần tranh thủ lúc Lý công công không để ý, tiến lên thì thầm sát tai ta:

“Thẩm Nam Chỉ! Nếu ngươi dám nói càn, ta nhất định sẽ gạch tên ngươi khỏi gia phả!”

“Nếu hầu phủ thật sự sụp đổ, ta sẽ lập tức sai người gỡ bài vị của mẹ ngươi khỏi từ đường, để bà ta tận mắt nhìn xem con gái tốt của mình làm nên chuyện gì, để bà ta chết cũng không ai tế bái!”

Thái Vi lập tức gật đầu phụ họa:

“Đúng đó! Nay hầu phủ còn trụ vững là nhờ một tay phụ thân gánh vác, ngươi đừng vì tư tâm của mình mà kéo cả hầu phủ chôn cùng!”

Ca ca kinh hoàng nhìn hai người họ, trong mắt thoáng hiện nét đau đớn.

Khi mẫu thân còn sống, người rất mực yêu thương cả ta và ca ca.

Thuở nhỏ ta chỉ cần trượt chân ngã một cái, người đã ôm chặt ta vào lòng, dỗ dành hồi lâu mới chịu buông.

Nếu bà biết ta đã chịu bao nhiêu ấm ức này, chắc chắn sẽ đau lòng không thôi.

Chắc hẳn ca ca cũng nhớ lại lời trăn trối của mẫu thân trước lúc lâm chung, dặn huynh phải làm một người anh tốt, bảo vệ ta.

Giờ khắc này, ánh mắt huynh nhìn ta đã không còn lạnh lẽo như trước, thay vào đó là một tầng cảm xúc phức tạp khó phân biệt.

Đi khoảng nửa chén trà, Lý công công dừng bước trước hoa viên ngự uyển:

“Thẩm tiểu thư, hoàng thượng và Thái hậu đang đợi người ở lương đình phía trước.”

Ta khẽ cúi người thi lễ, lảo đảo bước vào.

Bách hoa đua nở xung quanh, nhưng ta chẳng còn tâm trí thưởng lãm.

Vừa trông thấy bóng dáng áo vàng phía xa, ta liền quỳ sụp xuống:

“Thần nữ… tham kiến hoàng thượng…”

Vừa mới nôn máu, sắc mặt ta đã trắng bệch như tro.

Y phục thấm máu dán sát vào người, khiến vóc dáng ta gầy như tờ giấy, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ cuốn đi.

Thái hậu đứng bên cạnh, thấy ta tiều tụy tiều tụy, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Hôm xảy ra chuyện đúng là rằm, Thái hậu khi ấy đang ở chùa Hộ Quốc cầu phúc, mãi ba ngày sau mới nhận được tin.

Bà không kịp về.

Sau khi ta bị định tội, bà biết rõ ta bị oan nhưng không có chứng cứ, cũng không dám đối đầu với Trấn Sơn Vương đang nắm thực quyền.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ta bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp suốt năm năm.

Hoàng thượng ngồi trên ghế cao, khí thế không giận mà uy:

“Ngươi có oan tình gì, nói rõ.”

Ta quỳ nơi đất, dập mạnh trán xuống nền đá lạnh:

“Thần nữ Thẩm Nam Chỉ, khẩn cáo thứ nữ của Vệ Viễn Hầu – Thẩm Thái Vi sát hại Quận chúa An Ninh, Vệ Viễn Hầu cùng thế tử ngụy tạo chứng cứ, ép thần nữ gánh tội thay!”

Phía xa, ba người đang chờ lập tức biến sắc, bất chấp thái giám cản lại, lao lên trước mặt hoàng thượng:

“Hoàng thượng minh xét! Nàng ta vu oan!”

“Tiểu muội ở nhà đến một con kiến cũng không dám giẫm, giết gà còn không dám nhìn, sao dám hại người?”

Phụ thân quỳ rạp xuống, đưa tay chùi dòng nước mắt không hề tồn tại:

“Hoàng thượng, thần là phụ thân nàng ta, sao có thể hại ruột thịt mình được?”

“Nếu không phải nàng thực sự làm sai, thần nào dám đại nghĩa diệt thân!”

Thẩm Thái Vi lên tiếng, giọng điệu dịu dàng yếu ớt:

“Phải đó, năm xưa chính Vương gia tìm được hung khí, ca ca cũng tận mắt chứng kiến Thẩm Nam Chỉ giết người, nhân chứng vật chứng rõ ràng, sao có thể chối cãi?”

“Nói xem đi, ca ca?”

Ca ca đang định gật đầu, ta nhẹ giọng lên tiếng:

“Huynh lại muốn hại ta một lần nữa sao?”

Ca ca khựng lại, nhìn mảng máu lớn trên ngực ta, thần sắc hoảng hốt, lúng túng không nói nên lời.

Thái Vi thấy hắn do dự, kéo tay áo hắn mấy lần, lại làm ra vẻ đáng thương:

“Ca ca, năm đó nếu không có huynh làm chứng cho muội, muội đã không thể rửa sạch hiềm nghi…”

Ca ca như chợt nhớ ra điều gì, nhìn ta thật sâu, rồi quay về phía hoàng thượng, nghiến răng gật đầu:

“Phải, thần tận mắt chứng kiến… chính nàng ta giết Quận chúa An Ninh.”

Đám quyền quý xung quanh rộ lên tiếng xì xầm:

“Đúng là không biết hối cải đến nước này còn dám vu khống thứ muội, đúng là tâm địa độc ác!”

Hoàng thượng nhíu mày trầm ngâm, trên mặt đã hiện vài phần tức giận.

Thái Vi đắc ý liếc nhìn ta, chậm rãi nói:

“Tỷ tỷ, công đạo ở lòng người. Có ca ca ở đây, tỷ vĩnh viễn đừng mong vu hãm ta.”

Ta bật cười lạnh:

“Ai nói, năm đó… chỉ có một người làm chứng?”

9

Cả triều đường náo động.

Hoàng thượng cụp mắt, giọng cũng dịu đi đôi phần:

“Ngươi nói nhân chứng là ai?”

“Là nha hoàn thân cận của Thẩm Thái Vi — Tiểu Đào.”

Vừa dứt lời, Thẩm Thái Vi bật cười mỉa mai:

“Thẩm Nam Chỉ, Tiểu Đào đã chết từ lâu rồi, ngươi còn dám nói không cố ý gây loạn?”

Phụ thân và ca ca thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tràn đầy trách móc:

“Một kẻ chết rồi thì làm sao làm chứng cho ngươi? Ta thấy ngươi đúng là bị điên rồi, miệng toàn nói chuyện hoang đường!”

Đám quyền quý xung quanh cười rộ lên châm chọc:

“Đích nữ nhà họ Thẩm đúng là điên thật rồi, kẻ chết mà cũng lôi ra làm nhân chứng!”

Ta cất cao giọng:

“Tiểu Đào tuy đã chết, nhưng trước lúc lâm chung đã để lại cho ta một bức huyết thư…”

Lời vừa nói ra, khắp triều đường lập tức sững sờ, tiếng cười ban nãy cứng đờ trên gương mặt mọi người.

Sắc mặt Thẩm Thái Vi cứng ngắc trong thoáng chốc, phụ thân và ca ca đứng cạnh cũng lộ vẻ không thể tin nổi, trong mắt thoáng qua sự hoảng hốt.

Thái hậu vốn vẫn ngồi lặng lẽ bỗng ánh mắt sáng rực, bất ngờ đứng phắt dậy, giọng khẩn thiết:

“Mau, mau trình lên đây!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)