Chương 8 - Ba Năm Sau Ly Hôn Gặp Lại
09
Cố Văn Thâm phát bệnh.
Xuất huyết dạ dày, kèm theo trầm cảm nặng.
Anh ta nằm viện nửa tháng, tôi không đến thăm lấy một lần.
Ngày xuất viện, anh ta đến nhà tôi.
Cửa mở. Tôi và Lục Chi Duệ đang thu dọn hành lý.
Chúng tôi sắp chuyển nhà. Lục Chi Duệ xin điều động về phía Nam — nơi khí hậu tốt hơn cho quá trình hồi phục của An An.
Cố Văn Thâm đứng ở cửa, gầy đến biến dạng, bộ vest treo lỏng lẻo trên người.
Anh ta nhìn cảnh tượng ấm áp trong phòng: An An cưỡi lên cổ Lục Chi Duệ, cười rạng rỡ; Còn tôi đang dịu dàng lau mồ hôi cho anh ấy.
Đó là giấc mơ anh ta từng khao khát — nhưng lại chính tay phá nát.
“Đi thật sao?” – Giọng anh ta khản đặc, nghẹn ngào.
“Ừ.” – Tôi dán băng dính niêm phong chiếc vali cuối cùng, đứng thẳng dậy nhìn anh – “Cố Văn Thâm, khỏi tiễn.”
Anh ta cười khổ, rồi từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung đỏ.
Mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương.
Không phải kiểu to tổ chảng như trứng chim câu, mà là một chiếc nhẫn trơn đơn giản, đính một viên kim cương nhỏ xíu.
Là bản thiết kế tôi vẽ trên giấy nháp năm tôi 20 tuổi.
Tôi từng nói, không thích nhẫn kim cương to, thấy nó phô trương và quê mùa.
Khi cưới, anh ta chê bản thiết kế đó quá “rẻ tiền”, mua đại một chiếc khác cho xong.
Không ngờ, anh ta lại âm thầm tìm người làm ra chiếc nhẫn đúng như ngày xưa tôi vẽ.
“Muộn… tận tám năm rồi.”
Tay anh ta run lên, ánh mắt thấp kém như sắp chạm đất: “Tiểu Hòa… nếu… nếu năm đó anh không gặp giang vũ nhu, nếu anh đối xử với em tốt hơn một chút, liệu chúng ta có thể…”
“Không có nếu như.”
Tôi cắt ngang, rồi nắm lấy tay Lục Chi Duệ — nơi đang đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản.
“Cố Văn Thâm, tôi không còn hận anh nữa.”
Đôi mắt anh ta sáng lên trong thoáng chốc.
“Vì để hận cũng cần có tình cảm.
Mà tôi, đối với anh — đã chẳng còn gì cả.”
Tôi đẩy vali, dắt An An và Lục Chi Duệ đi ngang qua anh ta.
Khoảnh khắc lướt qua vai nhau, tôi nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén, đau đớn đến vỡ vụn phía sau:
“Tiểu Hòa… anh yêu em…”
Tôi không dừng lại. Tôi bước thẳng vào ánh nắng.
Phía sau — người đàn ông từng kiêu ngạo ngút trời ấy — giờ đây cuộn mình như con chó hoang bị vứt bỏ trong bóng tối, khóc đến đứt từng khúc ruột.
10
Nửa năm sau.
Thị trấn nhỏ ở miền Nam như có bốn mùa xuân An An khỏe lên nhiều, cao hơn, cứng cáp hơn.
Tôi và Lục Chi Duệ làm đám cưới.
Không tiệc cưới linh đình, chỉ có bạn bè thân thiết, người thân và một sân vườn ngập đầy hoa tươi.
Khi trao nhẫn, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ phía xa. Biển số rất quen: Giang A·88888.
Cố Văn Thâm đến rồi.
Nhưng anh ta không xuống xe, cũng không gây chuyện.
Chỉ lặng lẽ ngồi đó, phía sau cửa kính xe — nhìn tôi mặc váy cưới, nhìn Lục Chi Duệ vén khăn voan, hôn lên trán tôi.
Điện thoại tôi rung lên.
Là một tin nhắn từ số lạ:
[Chúc em hạnh phúc. Anh xin lỗi.]
Ngay sau đó là một thông báo chuyển khoản ngân hàng.
Ghi chú: Tiền cấp dưỡng cho An An. Số tiền lớn đến mức khiến tôi sững người.
Tôi mỉm cười, tắt màn hình, quay lại ôm chặt lấy Lục Chi Duệ.
“Em sao thế?” – Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn cưng chiều.
“Không có gì cả.” – Tôi nhón chân hôn anh, “Chỉ là… hôm nay nắng đẹp quá.”
Trong xe.
Cố Văn Thâm nhìn cảnh ấy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ lên tấm ảnh cũ trên tay.
Tấm ảnh chụp Thẩm Thanh Hòa khi 20 tuổi, cười rạng rỡ như hoa, dựa vào lòng anh, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Đó là cả thế giới mà chính anh đã tự tay đánh mất.
Tài xế dè dặt hỏi:
“Cố tổng, có muốn… đến giành lại không ạ?”
Cố Văn Thâm đưa tay ôm lấy ngực, đau đến mức gập người.
Giành? Anh còn gì để giành? Mạng sống này đem đổi… cũng không đủ.
“Đi thôi.” Anh nhắm mắt, như dùng hết sức lực toàn thân mà thốt ra: “Về… về đi.”
Về căn nhà không có cô ấy. Lạnh lẽo, rỗng hoác như địa ngục.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, rời đi — về phía ngược lại với hạnh phúc.
Trong gương chiếu hậu, cặp đôi vừa cưới hôn nhau dưới ánh nắng — đâm thẳng vào mắt anh, và chôn vùi cả phần đời còn lại của anh.
Hết