Chương 6 - Ba Năm Sau Khi Chết
Lần đó tôi về bệnh viện sớm, cô đã làm gì nó?
Tại sao mặt con tôi tím tái như vậy hả!”
Ôn Dĩ Ninh trừng mắt, đồng tử co rút, nét hoảng sợ thoáng qua rồi bị đè nén:
“Anh nói nhảm! Tiểu Cảnh chết vì bạch cầu cấp tính! Bác sĩ có thể chứng minh!”
“Bác sĩ?”
Giang Lâm Chu bật cười điên dại: “Cô mua chuộc luôn bác sĩ rồi phải không?
Giống như cô đã bỏ tiền tung tin đồn về Ôn Niệm, bịa chuyện cô ấy biển thủ trốn đi!
Ôn Dĩ Ninh! Nhìn vào mắt tôi mà nói — con tôi, rốt cuộc chết thế nào?!”
Anh từng bước tiến lại gần, cơn tuyệt vọng cùng điên cuồng dâng tràn khiến Ôn Dĩ Ninh vô thức lùi lại.
Cha mẹ Ôn, đứng bên cạnh, nhìn thấy con gái mình thoáng hoảng loạn, trong lòng cũng chấn động.
Mẹ Ôn run rẩy hỏi: “Dĩ Ninh… những gì nó nói… không phải thật chứ? Tiểu Cảnh… thật sự là…”
“Mẹ! Ngay cả mẹ cũng không tin con sao!”
Ôn Dĩ Ninh hét lên phản kháng, nhưng trong giọng đã lẫn run rẩy — một nỗi sợ không thể che giấu được nữa.
Giang Lâm Chu không cho cô ta cơ hội tiếp tục ngụy biện.
Anh quay sang viên cảnh sát chỉ huy, giọng khàn đặc vì đau đớn tột cùng:
“Cảnh sát, con trai tôi, Tiểu Cảnh, ba năm trước qua đời, được chẩn đoán là bệnh bạch cầu
cấp tính. Nhưng bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng nó bị Ôn Dĩ Ninh sát hại! Tôi yêu
cầu lập tức khai quật để khám nghiệm lại!”
“Không được!” Ôn Dĩ Ninh bật thốt lên, mặt trắng bệch như tờ giấy, giọng cao vút đầy chói
tai, “Người đã được an táng rồi! Các người không thể quấy nhiễu Tiểu Cảnh! Đó là xúc phạm người chết!”
Phản ứng thái quá của cô ta chẳng khác nào lời thú tội.
Ngay cả Ôn phụ – người trước giờ luôn cưng chiều cô ta như con ruột – cũng trợn to mắt,
nhìn chằm chằm cô gái mình nuôi lớn, môi run bần bật, nhưng không thốt ra nổi một lời.
Mẹ Ôn thì trước mắt tối sầm, ngất lịm xuống đất, cả hiện trường rối loạn.
“Không phải do cô quyết định!” Viên cảnh sát nghiêm giọng, thái độ dứt khoát.
“Nếu có khả năng là án mạng, khai quật khám nghiệm lại là thủ tục pháp lý bắt buộc. Ôn tiểu thư, mời cô phối hợp.”
Anh ta ra hiệu, hai cảnh sát tiến lên, khống chế chặt chẽ Ôn Dĩ Ninh, lúc này đã mềm nhũn như sắp ngã.
“Ba! Mẹ! Tin con đi! Con bị oan mà!”
Ôn Dĩ Ninh như bấu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gào khóc về phía Ôn phụ, người
đang đứng chết lặng, “Tất cả là do Ôn Niệm! Là cô ta không siêu thoát, cố tình kéo con chết
cùng! Lúc sống cô ta đã tai họa rồi, chết cũng không để yên cho chúng ta!”
Lúc này, họ hàng nhà họ Ôn cũng lần lượt kéo đến, chen chúc ngoài cửa, xì xào bàn tán:
“Sao thế? Sao lại có cảnh sát đến?”
“Nghe nói… tìm thấy xác Ôn Niệm rồi… trong biệt thự mới của Ôn Dĩ Ninh…”
“Trời ơi! Vậy là thật sự chết rồi sao? Vậy người trong lễ cưới là…”
“Nghe bảo… là Ôn Dĩ Ninh làm… trời ơi, đúng là tạo nghiệt…”
Ôn phụ nghe những lời bàn tán đó, nhìn Ôn Dĩ Ninh bị còng tay, lại nhớ đến phản ứng đáng
ngờ của cô ta vừa rồi, cơn giận dồn lên ngực, ông đẩy người đang đỡ mình ra, chỉ tay vào khoảng không mắng như điên:
“Ôn Niệm! Đồ sao chổi! Mày sống thì chẳng làm chuyện gì tốt lành, hại chết ông bà, làm nhục gia môn!”
“Chết rồi cũng không yên phận! Biến thành ma còn quay lại phá hủy cuộc đời Dĩ Ninh! Mày sao không chết sớm cho rảnh đi!”
“Giờ mày hài lòng rồi phải không? Phải khiến nhà này tan cửa nát nhà mày mới chịu sao!”
Tiếng mắng chửi của ông khản đặc, đầy căm phẫn như thể tôi mới là nguồn gốc của mọi bi kịch.
Lúc này, giọng the thé của cô ruột tôi vang lên — người luôn thiên vị Ôn Dĩ Ninh nhất:
“Đúng vậy! Cảnh sát à, đừng tin mấy lời ma quỷ! Dĩ Ninh nhà chúng tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn lương thiện, sao có thể giết người được!”
“Chắc chắn là do con súc sinh Ôn Niệm giở trò! Nó sống đã ghen ghét Dĩ Ninh, chết rồi vẫn còn vu khống!”
“Các anh nên điều tra xem ai đưa thi thể vào nhà mới, rõ ràng có người cố ý hãm hại Dĩ Ninh!”
“Đúng rồi! Đúng rồi!”