Chương 2 - Ba Năm Là Vợ Mà Chỉ Là Người Thay Thế

2

Bước đi trên đường phố đông đúc, tôi bỗng không biết mình nên đi đâu.

Cha mẹ tôi mất sớm, ở thành phố này ngoài Giang Thần Vũ và Lâm Thi Thi, tôi hầu như không còn ai thân thiết.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thấy mình thật nực cười.

Tôi đã trao trọn niềm tin cho hai người mà lẽ ra tôi không bao giờ nên tin tưởng.

Tối đó, tôi thuê một phòng khách sạn nghỉ tạm.

Sáng hôm sau, tôi đến thẳng văn phòng luật sư.

“Cô Cố, cô chắc chắn muốn đệ đơn ly hôn chứ?” Luật sư nhìn tôi, “Cô có thể cân nhắc việc ly thân một thời gian, biết đâu còn có thể cứu vãn.”

“Không còn khả năng nào hết.” Giọng tôi rất kiên quyết, “Tôi yêu cầu chia đôi tài sản. Nhà tôi không cần, nhưng tôi muốn anh ta ra đi tay trắng.”

Luật sư có chút khó xử: “Nếu bên kia không đồng ý, yêu cầu này có thể sẽ rất khó thực hiện.”

“Vậy thì cứ chuẩn bị cho một vụ kiện kéo dài đi.”

Rời khỏi văn phòng luật sư, tôi đến thẳng công ty.

Giang Thần Vũ làm việc ở một công ty đầu tư, còn tôi là giám đốc sáng tạo của một công ty quảng cáo.

Thu nhập của chúng tôi tương đương, căn nhà hiện tại là tài sản chung.

Theo lý, ly hôn thì chia đôi. Nhưng lúc này, tôi chẳng còn hứng thú tranh giành, chỉ muốn cắt đứt sạch sẽ.

Mười giờ sáng, điện thoại tôi bắt đầu bị Giang Thần Vũ gọi tới liên tục.

Tôi bắt máy: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”

“Vi Lan, chuyện tối qua… anh có thể giải thích…”

“Không cần. Giấy triệu tập của luật sư sẽ sớm được gửi đến công ty anh.” Tôi cắt ngang lời anh ta.

“Giấy… giấy gì cơ? Vi Lan, em đừng xúc động quá. Mình gặp nhau nói chuyện được không?”

“Giang Thần Vũ, ba năm hôn nhân đủ để tôi nhìn rõ con người anh là ai. Bây giờ tôi chỉ muốn một cái kết sạch sẽ.”

“Nhưng mà anh…”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Buổi chiều, trợ lý Tiểu Trần bước vào báo: “Giám đốc Cố, dưới sảnh có người tìm chị.”

Tôi nghĩ là Giang Thần Vũ, ai ngờ vừa xuống đã thấy Lâm Thi Thi.

Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, đứng trước cửa công ty, trông rất đáng thương.

“Vi Lan, mình nói chuyện một lát được không?” Cô ta nhìn thấy tôi, viền mắt đỏ hoe.

“Chúng ta chẳng còn gì để nói.” Tôi xoay người định rời đi.

“Chỉ năm phút thôi, mình xin cậu đấy.” Lâm Thi Thi níu tay tôi lại.

Tôi hất tay cô ta ra: Lâm Thi Thi, cậu còn mặt mũi đến gặp tôi à?”

“Tớ biết cậu hận tớ. Nhưng tớ muốn cậu hiểu, tớ và Thần Vũ thật lòng yêu nhau.”

“Vậy thì sao? Muốn tôi chúc phúc à?”

Lâm Thi Thi cắn môi: “Tớ chỉ mong cậu hiểu cho bọn tớ. Tình yêu vốn dĩ đâu thể kiểm soát được.”

Tôi bật cười lạnh: “Nếu không kiểm soát được thì sao lúc tôi kết hôn không nói? Sao không nói từ đầu?”

“Vì tớ đã từng nghĩ sẽ từ bỏ, tưởng rằng thời gian sẽ làm mọi thứ phai nhạt. Nhưng ba năm qua mỗi ngày tớ đều sống trong dằn vặt.”

“Dằn vặt?” Tôi suýt cười ra tiếng, “Cậu biết thế nào là đau khổ không? Tôi coi cậu là bạn thân nhất, mời cậu làm phù dâu, chia sẻ từng khoảnh khắc hạnh phúc trong hôn nhân, còn cậu thì sau lưng tôi…”

“Tớ chưa từng muốn tổn thương cậu!” Lâm Thi Thi cắt ngang, “Nếu có thể quay lại, tớ thà rời xa ngay từ đầu.”

“Vậy giờ cũng chưa muộn.” Tôi nhìn cô ta lạnh lùng, “Đã yêu nhau đến vậy thì cứ công khai bên nhau đi. Nhưng đừng mong tôi sẽ chúc phúc.”

Nước mắt rơi khỏi mắt Lâm Thi Thi: “Vi Lan, tụi mình lớn lên cùng nhau mà… tình bạn bao nhiêu năm nay trong lòng cậu không là gì sao?”

“Là cậu phản bội tình bạn này trước.”

Tôi quay đầu bước đi: Lâm Thi Thi, từ hôm nay, chúng ta là người dưng.”

Sau lưng vang lên tiếng khóc nức nở của cô ta, nhưng tôi không quay đầu lại.

Về đến văn phòng, tôi thấy một bó hoa hồng lớn đặt trên bàn, bên cạnh là một tấm thiệp nhỏ.

Trên thiệp viết:

“Vi Lan, xin hãy cho anh một cơ hội để giải thích, được không? – Thần Vũ.”

Tôi lập tức ném bó hoa vào thùng rác.

Trợ lý Tiểu Trần ló đầu vào: “Giám đốc Cố, vừa nãy có người đàn ông đến tặng hoa, nói là chồng chị.”

“Sau này mấy người như vậy, không cần cho vào nữa.”

Tiểu Trần hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu.

Tầm chiều tan làm, tôi lại thấy Giang Thần Vũ đứng trước cổng công ty.

Anh ta tựa vào chiếc xe bên đường, thấy tôi bước ra liền lập tức tiến lại gần.

“Vi Lan, chúng ta nói chuyện đi.”

“Tôi nói rồi, giữa chúng ta không còn gì để nói cả.”

“Lá thư từ luật sư đó… em nghiêm túc thật sao?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Giang Thần Vũ im lặng một lúc, sau đó nói: “Nếu em nhất định muốn ly hôn, anh đồng ý. Nhưng về phần phân chia tài sản, anh hy vọng có thể thương lượng.”

“Thương lượng gì?” Tôi nhìn thẳng vào anh ta. “Tôi yêu cầu anh ra đi tay trắng.”

“Vi Lan, em biết điều đó không hợp lý. Căn nhà đó là chúng ta cùng mua, anh cũng có một nửa quyền sở hữu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)