Chương 3 - Ba Năm Không Nhận Ra
Tôi chẳng buồn đôi co, rút thẳng thẻ đen từ ví ra, đưa cho nhân viên:
“Chiếc này cô ta đã đụng vào, và tất cả các mẫu trong cùng bộ sưu tập này, gói hết cho tôi.”
“Còn nữa, mời cô ta ra ngoài.”
Nhân viên lập tức lên tiếng mời khách rời đi, nhưng đúng lúc đó, Phó Tây Châu xuất hiện.
Anh đi thẳng đến chỗ Nguyễn Thanh Trúc, thậm chí không liếc tôi một cái.
“Gói chiếc váy đó lại, đưa cho cô Nguyễn.”
Nhân viên trợn tròn mắt, nhỏ giọng nhắc: “Phó tổng, nhưng đây là vị…”
Tôi trang điểm kiểu khói mắt, lại còn đội tóc giả uốn xoăn màu cam chói lọi.
Phó Tây Châu đúng là không nhận ra tôi.
“Cô ta là cái thứ gì chứ?” Giọng Phó Tây Châu không lớn, nhưng đủ để mọi người trong quầy đều nghe rõ ràng.
“Một người đàn bà không biết từ đâu chui ra, cũng xứng giành đồ với Thanh Trúc?”
Anh quay sang nhân viên – người giờ đang sững sờ như hóa đá – giọng ra lệnh không thể phản bác:
“Từ hôm nay, nhớ rõ khuôn mặt của cô Nguyễn cho tôi. Tất cả các thương hiệu, cửa hàng dưới quyền Phó thị, đều phải ưu tiên phục vụ cô ấy vô điều kiện.”
Nguyễn Thanh Trúc ra vẻ cao quý, tiện tay quăng chiếc váy xuống: “Không cần. Tôi không thiếu thứ này.”
“Để lại cho những kẻ đáng thương không được yêu đi.”
Phó Tây Châu chẳng tính toán gì: “Chỉ cần em vui là được.”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn ánh mắt của Phó Tây Châu chưa từng rời khỏi người Nguyễn Thanh Trúc, chút hơi ấm cuối cùng trong lòng tôi cũng đã nguội lạnh hoàn toàn.
Về đến căn biệt thự tôi đã sống suốt ba năm, hệ thống mở khóa lại thông báo sai mã.
Tôi đang định gọi cho quản gia, thì cửa từ bên trong mở ra.
Nguyễn Thanh Trúc mang dép của tôi, khoác áo choàng tắm của Phó Tây Châu.
Cô ta nhíu mày, như thể thấy thứ gì ghê tởm lắm.
“Tôi tưởng cô là người biết điều, nên biết chừng mực.”
“Bám lấy anh Tây Châu có vui không? Mặc đồ trắng học theo tôi có vui không?”
Tôi đứng ngoài cửa, gió đêm lạnh buốt.
Đúng vậy, thật chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi còn ảo tưởng điều gì nữa chứ?
Tôi cúi đầu, tháo chiếc nhẫn kim cương do chính Phó Tây Châu thiết kế.
Thẻ đen, chìa khóa xe.
Và cả giấy đăng ký kết hôn giữa tôi và Phó Tây Châu.
Tôi xếp từng món đồ đại diện cho thân phận “Phó phu nhân” một cách gọn gàng.
Sau đó, tôi quay người rời đi, không hề ngoái lại.
Tôi lấy ra một chiếc điện thoại hoàn toàn mới, bấm một dãy số.
“Alo, là tôi đây.”
“Từ giờ trở đi, trên đời này… không còn Phó phu nhân nữa.”
Phó Tây Châu không hề liên lạc lại với tôi, chắc nghĩ rằng tôi chỉ đang giận dỗi trẻ con.
Không sao cả.
Tôi bận lắm, chẳng có thời gian để quan tâm đến anh ta.
Mấy trang báo lá cải thì lại gửi tin tức nhanh nhẹn đến bất ngờ.
Trong bức ảnh, anh và Nguyễn Thanh Trúc sánh vai bên nhau.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh lại mang theo vẻ dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.
Chuyện giữa anh và Nguyễn Thanh Trúc, Phó Tây Châu không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Tôi lướt qua bản tin, tắt điện thoại, tiếp tục kiểm kê toàn bộ tài sản đứng tên mình.
Những thứ tôi từng dùng để tiếp cận Phó Tây Châu, giờ đều đã quy đổi thành tiền mặt, chuyển vào tài khoản của một tổ chức dân sự chống buôn người.
Người phụ trách xúc động đến mức nói năng lắp bắp không ngừng cảm ơn.
Còn tôi thì lặng người nhìn những bức ảnh chụp các đứa trẻ được giải cứu.
Tôi và Phó Tây Châu từng trốn thoát khỏi bọn buôn người.
Nhưng lại lạc trong núi sâu.
Cậu bé Phó Tây Châu khi đó đã nhường quả dại cuối cùng hái được cho tôi, còn bản thân thì ăn đất để cầm cự.
Nhưng rồi, chúng tôi vẫn bị bắt trở lại.
Thanh sắt rỉ sét đánh lên người, tôi hoảng sợ hét lên, còn Phó Tây Châu thì liều mạng che chở tôi dưới thân mình, rên rỉ chịu đựng tất cả đòn roi.
Mùi máu tanh lan tỏa, cậu gần như hấp hối.
Nhân lúc bọn buôn người say rượu, tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chui qua lỗ chó thoát ra báo cảnh sát.
Sau đó, Phó gia đến đón Phó Tây Châu, tôi thậm chí còn chưa kịp nói lời từ biệt.
Lời hứa hôn trong lúc cậu hôn mê, đã trở thành nỗi cố chấp duy nhất suốt nhiều năm sau của tôi.
Tôi dùng hết sức lực để từng bước đến gần anh, trở thành vợ anh.
Nhưng rốt cuộc, chỉ là vở kịch một người.
Phó Tây Châu đã sớm quên mất.
Khi tôi quay về căn hộ thuê tạm, Nguyễn Thanh Trúc lại ung dung ngồi bên trong.
Cô ta còn ngẩng đầu mỉm cười:
“Cô về rồi à?”
Giây tiếp theo, tiếng còi cảnh sát vang dội bên ngoài.
Cửa bị đạp mạnh mở tung, một nhóm vệ sĩ áo đen xông vào, không nói lời nào đã đè tôi xuống đất.
“Đừng động đậy!”
Ngay sau đó, Phó Tây Châu lao vào, ôm chầm lấy Nguyễn Thanh Trúc, giọng run rẩy không giấu nổi sợ hãi:
“Thanh Trúc, không sao rồi. Là anh sơ suất mới để em bị bắt cóc.”
Anh siết chặt cô ta, như ôm lấy báu vật vừa giành lại được:
“Anh đã hứa với em rồi, sẽ không để em gặp chuyện nữa.”
Câu nói ấy, nghe sao mà quen thuộc.
Đội trưởng vệ sĩ đang đè tôi lại thì bỗng nhận ra:
“Phó tổng, đây là…”
Phó Tây Châu cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn tôi.
Nhưng ánh mắt đó… lại như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
“Bốp!”
Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên, trong miệng lập tức dậy lên vị tanh của máu.