Chương 8 - Ba Năm Không Chạm Một Đêm Nghe Rõ Sự Phản Bội
Gần đây, tâm trạng Trì Hoài Xuyên rối bời.
Lý Thúy Lan suốt ngày giục anh ta đi xem mắt mấy tiểu thư nhà giàu, nói là phải tìm một cô con dâu giỏi hơn Ôn Ngọc.
Làm anh ta bực mình đến mức phát điên.
Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, nói thẳng:
“Mẹ! Con chỉ cần Ôn Ngọc!
Cả đời này, ngoài cô ấy ra, con không cưới ai khác!”
Dù Lý Thúy Lan lấy cái chết ra ép, Trì Hoài Xuyên vẫn không hề lay chuyển.
Bà ta ngày nào cũng khóc sưng mắt, gọi cho Trì Hoài Xuyên mấy cuộc, than thở rằng mình khổ sở biết bao.
Nào là chồng mất sớm, con trai thì bị hồ ly tinh mê hoặc, đến lời mẹ ruột cũng không nghe.
Trì Hoài Xuyên kiên nhẫn dỗ dành mấy lần, nhưng bà ta căn bản không chịu nghe, chỉ biết gào khóc oán trách.
Cuối cùng anh ta mất hết kiên nhẫn, dứt khoát chặn liên lạc của Lý Thúy Lan.
Vì thế, anh ta đã không nhận được cuộc gọi cầu cứu của bà trước khi bà ngất đi vì nhồi máu cơ tim.
Bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, Lý Thúy Lan rốt cuộc bị liệt nửa người, mất khả năng tự chăm sóc.
Trì Hoài Xuyên đành thuê người giúp việc để lo cho bà ta ăn ở sinh hoạt.
Nhưng Lý Thúy Lan kén cá chọn canh đủ đường, chê người này nấu không ngon bằng Ôn Ngọc, chê người kia không chu đáo như Ôn Ngọc.
Hết người này đến người khác, thay đến bảy, tám người giúp việc mà bà vẫn không hài lòng.
Trì Hoài Xuyên không chịu nổi nữa, mặt lạnh hẳn đi.
“Hồi đó chính mẹ là người chê bai Ôn Ngọc, bắt con ly hôn với cô ấy.”
“Giờ lại chê hết người này đến người kia, muốn cô ấy quay về chăm mẹ? Con nói cho mẹ biết – muộn rồi!”
“Con thuê người là đã tận tình tận nghĩa. Nếu còn chê nữa, con mặc kệ!”
Nói xong, anh ta quay người rời đi, không chút do dự.
Chỉ còn lại Lý Thúy Lan ngồi trên xe lăn, nước mắt tuôn như suối.
Chương 10
Hứa Manh Linh vẫn liên tục ép Trì Hoài Xuyên đi đăng ký kết hôn, tìm mọi cách níu kéo tình cảm của anh.
Thậm chí cô ta còn không ngại cởi sạch quần áo trong văn phòng để dụ dỗ anh.
Kết quả, Trì Hoài Xuyên không hề có chút rung động, ngược lại còn nổi trận lôi đình, mắng cô ta không biết liêm sỉ rồi đuổi ra ngoài.
Hứa Manh Linh không cam lòng, liền đem chuyện giữa hai người ra dọa dẫm.
Nếu không kết hôn, cô ta sẽ phơi bày tất cả ra cho cả thiên hạ biết.
Trì Hoài Xuyên không còn cách nào khác, đành cắn răng cùng cô ta đi đăng ký kết hôn.
Nhưng trước đó, anh ta đã âm thầm chuyển hết tài sản sang tên khác.
Ngay cả một buổi lễ cưới cũng không tổ chức.
Mỗi ngày chỉ vùi đầu làm việc ở công ty, chẳng bao giờ về nhà, càng đừng nói đến chuyện chạm vào Hứa Manh Linh.
Cô ta đã nghỉ việc từ trước, nghĩ mình có thể ngồi mát hưởng sang, sống đời vợ nhà giàu.
Kết quả lại phải sống trong căn nhà thuê, cô đơn gặm nhấm từng đêm.
Khoảng cách quá lớn giữa kỳ vọng và thực tế khiến cô ta phát điên, ngày nào cũng làm ầm lên với Trì Hoài Xuyên.
Cuối cùng, anh không chịu nổi nữa, tháo bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, lạnh lùng cảnh cáo.
“Mọi thứ cô có bây giờ – kể cả thân phận – đều là tôi cho.”
“Tôi có thể giúp cô giả chết qua mặt thiên hạ, cũng có thể khiến cô biến mất không ai hay biết.”
“Muốn sống thì ngoan ngoãn làm Trì phu nhân của cô đi, đừng gây phiền nữa.”
Từ đó về sau, Hứa Manh Linh không còn dám làm loạn.
Nhưng Trì Hoài Xuyên vẫn luôn bứt rứt không yên.
Ngày nào anh ta cũng gửi hoa và trang sức về nhà cũ, nhưng Ôn Ngọc chẳng bao giờ hồi âm.
Rõ ràng trước đây, chỉ cần anh tặng một món quà nhỏ là cô sẽ nguôi giận, hai người lại làm hòa.
Vậy mà bây giờ, vì sao lại không hiệu quả nữa?
Cuối cùng, Trì Hoài Xuyên quyết định đích thân đến nhà cũ.
“Ông nội! Xin ông cho con gặp Ôn Ngọc một lần!”
Anh ta đập cửa rầm rầm, vừa đập vừa hét.
Lúc đó tôi đang cùng ông nội chơi cờ.
Ông nội tức giận vỗ bàn đứng dậy.
“Cái thằng Trì Hoài Xuyên này đúng là quá đáng!
Nó còn dám đến tìm cháu? Nó còn xem ông là ông nội nữa không?”
Tôi rót cho ông nội một tách trà.
“Ông ơi, ông đừng giận. Uống ngụm trà đi ạ. Để cháu ra xem sao.”
Tôi mở cửa.
Vừa thấy tôi, Trì Hoài Xuyên lập tức phấn khởi dúi bó hoa vào tay tôi.
“Ôn Ngọc! Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!
Anh đã giải quyết xong chuyện mẹ anh và Hứa Manh Linh rồi!
Bao giờ tụi mình tái hôn đây?”
Tôi đưa lại bó hoa, giọng thản nhiên.
“Trì Hoài Xuyên, tôi đã nói rất rõ ràng – tôi không bao giờ tái hôn với anh.
Huống hồ, hiện giờ người vợ hợp pháp của anh là Hứa Manh Linh.”
Trì Hoài Xuyên luống cuống:
“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ ly hôn với cô ta ngay, đuổi cô ta đi…”
“Không cần.”
Tôi không hề do dự.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa.”
Nói rồi, tôi lạnh lùng đóng cửa lại.
Nghe nói, trên đường về nhà hôm đó, Trì Hoài Xuyên gặp tai nạn xe.
Khi tỉnh lại, anh ta mất một phần ký ức.
Không còn nhớ Hứa Manh Linh, cũng không còn nhớ tôi.
Chỉ nhớ mình từng đánh mất một người vợ mà anh yêu sâu đậm.
Và rằng trong tên vợ có chữ “Ngọc”.
Từ đó, anh bắt đầu điên cuồng thu gom ngọc thạch, tiêu sạch toàn bộ tài sản riêng.
Suốt ngày điên điên dại dại, chẳng thể làm việc bình thường.
Cuối cùng, ông nội buộc phải cho người đưa anh vào bệnh viện tâm thần, giao công ty cho CEO chuyên nghiệp quản lý.
Tôi cùng ông nội đứng ngoài phòng bệnh.
Qua lớp kính một chiều, thấy Trì Hoài Xuyên đang ngồi trên giường đập đầu vào tường, cố gắng lấy lại ký ức – nhưng vô ích.
Chẳng bao lâu, bác sĩ bước vào, tiêm thuốc an thần cho anh ta.
Ông nội thở dài, quay sang hỏi tôi.
“Tiểu Ngọc, cháu có muốn vào thăm nó một chút không?”
Tôi im lặng thật lâu, rồi lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Không cần đâu ạ.
Cháu với anh ta… đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi.”