Chương 6 - Ba Năm Gọi Tên Anh Bây Giờ Anh Gọi Em Là Vợ
16
Tôi ở nhà quá lâu, Mạnh Nhàn Nguyệt sợ tôi mốc meo nên lôi tôi ra ngoài dạo phố.
Thấy tôi cứ chăm chú nhìn điện thoại, cô ấy tò mò hỏi:
“Cậu đang xem gì thế?”
Tôi giơ màn hình lên:
“Gần đây Trình Tiểu Tiểu liên tục nhắn xin lỗi mình.”
Mạnh Nhàn Nguyệt bĩu môi:
“Cô ta không thật lòng đâu, là sợ thôi. Nghe nói chồng cô ta muốn ly hôn rồi.”
Cô ta sắp ly hôn thật rồi sao?
Tôi không ngờ tới điều đó, cất lại điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc lâu không nói gì.
Mạnh Nhàn Nguyệt bỗng nghiêm túc:
“Thiên Thiên, cậu đừng mềm lòng đấy.”
Tôi ngẩng đầu, cười một cái kiêu kỳ, khoanh tay tạo dáng “tiểu thư”:
“Lòng tôi mềm hồi nào? Ai dám chọc tôi…”
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm vào tay tôi.
Tôi quay lại, thấy một bé gái ôm theo một hộp kẹp tóc rất dễ thương.
“Chị tiên nữ ơi, mua kẹp tóc không ạ?”
Tôi nhìn cô bé gầy gò, nhỏ xíu, mới hai giây đã gật đầu cái rụp, nắm lấy tay bé:
“Chị mua nhé.”
Tôi nhìn chiếc cặp sách nhỏ trên lưng bé, mấy cái kẹp gắn trên đồng phục, rồi mua hết sạch.
Tôi chọn một chiếc kẹp tóc hình thỏ dễ thương, kẹp lên tóc cho bé, cúi người dặn dò dịu dàng:
“Em gái nhỏ, nhớ về nhà sớm nhé.”
“Cảm ơn chị!”
Cô bé bất ngờ nhón chân, hôn lên má tôi một cái rồi chạy đi mất.
Tôi ôm mặt nhìn theo bóng dáng bé con, ngơ ngác cười rất lâu.
Mạnh Nhàn Nguyệt đứng bên lườm tôi:
“Thấy chưa, chưa tới ba giây đã mềm lòng rồi.”
Tôi vẫn không giấu được niềm vui, má bị bé hôn vẫn còn nóng rực, cảm giác như đã từng có người hôn tôi như thế.
“Tớ có tiền mà.”
Tôi lấy chiếc kẹp tóc tuy hơi rẻ nhưng vẫn đáng yêu, cài lên đầu Nhàn Nguyệt:
“Nguyệt Nguyệt à, mỗi lần gặp mấy bé gái như vậy, tớ lại nghĩ đến chị tớ.”
Mạnh Nhàn Nguyệt sững người, bỗng siết chặt tay tôi.
Tôi khẽ cười, tiếp tục cài thêm mấy cái kẹp cho cô ấy.
Cô ấy vừa than thở vừa phối hợp, sau đó còn chụp ảnh đăng lên story.
17
Đang đi dạo thì bỗng một chàng trai cực kỳ đẹp trai chặn đường bọn tôi.
Mặc nguyên set đồ hàng hiệu, kiểu tóc sói, gương mặt đúng chuẩn idol debut được ngay.
Tôi còn đang mộng mơ nghĩ chắc ảnh tới xin wechat, ai ngờ ảnh lại đi thẳng đến chỗ Mạnh Nhàn Nguyệt.
“Bé cưng, sao em không nghe máy của anh?”
Tôi đơ người.
Thấy bạn thân bị kéo vào lòng, cô ấy thì cố đẩy ra rồi nhìn tôi cầu cứu:
“Thiên Thiên…”
Tôi vừa định kéo tay Nhàn Nguyệt lại thì người đàn ông đó đã kéo cô ấy về, rồi tự giới thiệu:
“Chào em, anh là Hạ Ẩn Chu.”
“Chồng của Mạnh Nhàn Nguyệt.”
Vì bị dội liên hoàn “tin sốc”, đầu óc tôi vẫn chưa kịp xử lý.
Ngồi trên xe của Hạ Ẩn Chu, tôi suốt đoạn đường không nói một câu.
Cho đến khi xe dừng lại trước công ty của Thẩm Kinh Hồi, tôi mới sực tỉnh — đúng ra là phải hỏi rõ lai lịch của tên này chứ nhỉ?
Nhà họ Hạ ở thủ đô cũng được coi là gia tộc có máu mặt, chỉ có một trai một gái, tên đều là đơn chữ “Vân” và “Vũ”.
Không hề có ai tên là Hạ Ẩn Chu cả.
Mà gương mặt như thế, nếu từng xuất hiện trong giới thượng lưu Bắc Kinh, tôi nhất định không thể quên được.
Mang theo một bụng đầy nghi vấn, tôi bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, lên tầng 48 — văn phòng của Thẩm Kinh Hồi.
Anh đang họp, tôi được cô thư ký mới tiếp đón.
Nhưng đến việc pha trà thôi mà cô ấy cũng phải làm tới ba lần, vụng về hết sức.
Khiến tôi mất cả hứng uống nước.
Tôi buột miệng hỏi:
“Thẩm Kinh Hồi thường uống gì?”
Thư ký đáp:
“Cà phê ạ.”
Tôi gọi một ly.
Vừa nhấp một ngụm đã phun ra ngay, liền chụp ảnh gửi cho Thẩm Kinh Hồi.
【Thẩm Kinh Hồi, cà phê gì mà đắng kinh khủng thế, anh nuốt nổi thật đấy à?】
【Đúng là đồ biến thái.】
Tôi còn tưởng anh sẽ không thèm trả lời.
Hai phút sau.
【Em không được uống cà phê.】
Vài phút sau nữa, một ly nước ép táo tươi được mang đến.
Chua lòm — nhưng ngon lắm!
18
Khi Thẩm Kinh Hồi trở lại văn phòng, tôi đã ngủ quên.
Lúc anh đắp chăn cho tôi thì tôi tỉnh dậy.
Tôi vừa liếc đã thấy cái chăn — rõ ràng là kiểu chỉ con gái mới dùng, lòng liền dâng lên một cơn ghen.
“Thư ký mới thật chu đáo quá nhỉ, chăn mền chọn cũng dễ thương ghê.”
Thẩm Kinh Hồi:
“Là anh bảo trợ lý chuẩn bị.”
“Cho em đấy.”
Tôi không tin.
“Trên đó có ghi tên em đâu, anh nói sao mà chẳng được.”
Thế là anh vén góc chăn lên.
Tôi thấy ngay chỗ đó thêu tên mình — “Nhạc Thiên Nhiễm”.
Tôi nhìn cái tên ấy rất lâu, sống mũi bắt đầu cay cay, mặt cũng nóng ran, vội vàng đánh trống lảng:
“Anh giúp em điều tra một người.”
Thẩm Kinh Hồi gật đầu.
“Hắn tên là Hạ Ẩn Chu.”
Nghe đến tên đó, anh sững lại một chút, rồi hỏi:
“Em muốn biết điều gì về hắn?”
Tôi có linh cảm anh biết chuyện gì đó, liền sốt sắng hỏi ngay nghi vấn trong lòng:
“Hắn là con nhà họ Hạ thật à? Sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhàn Nguyệt?”
Thẩm Kinh Hồi:
“Hạ Ẩn Chu là con riêng.”
“Gì cơ?!”
Tôi sốc lần nữa, lòng như có lửa đốt:
“Hắn là con riêng à? Nhàn Nguyệt có biết không? Em phải nói cho cô ấy biết!”
Thẩm Kinh Hồi kéo tay tôi lại, thấp giọng nói:
“Cô ấy thông minh như em vậy, chắc cũng biết rồi.”
Anh đè tôi ngồi xuống lại, rồi bất ngờ quỳ xuống bên chân tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh đưa tay đặt lên bụng tôi.
Giọng anh dịu dàng đến cực điểm:
“Vậy nên… em cũng nên biết, nơi này… đã có một sinh linh nhỏ rồi.”