Chương 9 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Tha Thứ
14
Quá nửa đêm, Dung Sâm đang ngủ ngon lành, đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm. Còn chưa kịp tỉnh táo, lại nghe thấy một câu như vậy .
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn còn tưởng có phải mình đang nằm mơ không .
Sau đó, lập tức lấy điện thoại ra nhìn giờ, là nửa đêm.
Nhàn cư vi bất thiện
Đúng vậy , nửa đêm!
“Đã nửa đêm rồi , cậu muốn tìm ai?”
Đầu bên kia trầm mặc thật lâu, mãi sau mới có một giọng khàn khàn cất lên, “Đồng Khiết.”
“Cái gì?” Dung Sâm vừa nghe thấy, cơn buồn ngủ nhất thời bay sạch, “ Tôi không nghe nhầm đấy chứ, cậu nói cái gì vậy ? Cậu muốn tìm Đồng Khiết?”
Mạc Thiệu Khiêm, “Phải.”
Anh muốn tìm Đồng Khiết.
Lần này đến lượt Dung Sâm không hiểu, “Cậu tìm cô ấy làm gì?”
Nếu hắn nhớ không lầm, người này mới hôm qua còn nói ly hôn thật tốt , ly hôn rồi sẽ không còn liên quan gì đến cô ấy nữa? Hiện giờ lại như lửa sém lông mày muốn tìm Đồng Khiết?
Điện thoại bên kia lại trầm mặc, mãi lâu sau mới nói , “Hôm nay tôi gặp Hứa Nguyệt, cô ta bảo tôi Đồng Khiết nhảy xuống biển tutu. Tôi muốn tìm Đồng Khiết, bảo cô ta … đừng có mang những chuyện vớ vẩn đó ra làm trò đùa, tôi sẽ không để tâm đâu .”
“Cái gì?! Hứa Nguyệt nói Đồng Khiết tutu?!” Dung Sâm đang định nói lời bông đùa, nhưng giây tiếp theo đột nhiên nhớ tới, với tính cách của Hứa Nguyệt cùng với tình tình của Đồng Khiết, sẽ không bao giờ lấy chuyện sống ch.ết ra làm trò đùa. Trong lòng hắn dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, nhưng rất nhanh đã bị hắn vứt bỏ, “Được, tôi sẽ lập tức đi tìm hiểu.”
Hắn cũng chẳng còn tâm tư nghiên cứu tâm trạng Mạc Thiệu Khiêm, nhanh chóng cúp máy.
Mạc Thiệu Khiêm hạ điện thoại xuống, sau đó, không có động tĩnh gì nữa.
Anh ngồi trong xe, thức trắng suốt một đêm.
Không biết qua bao lâu, khi trời tờ mờ sáng, điện thoại đột nhiên kêu vang.
Là Dung Sâm.
Mạc Thiệu Khiêm vội vã nghe máy, “Cô ta ở đang đâu ?”
Người vốn xưa nay hoạt ngôn huyên náo như Dung Sâm lại không lập tức đáp lời, đầu bên kia chỉ có sự im lặng nặng nề.
Trái tim Mạc Thiệu Khiêm như rơi xuống vực sâu, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó nhọc.
Anh không thể chịu nổi sự tĩnh mịch này , cất tiếng, “Cô ta đang ở đâu , mau nói địa chỉ cho tôi !”
“Thiệu Khiêm…” Giọng của Dung Sâm rốt cục chậm rãi vang lên, “Cậu phải chuẩn bị tinh thần.
Hứa Nguyệt không hề nói dối. Mấy ngày trước , ở bờ biển phía Tây có người nhảy xuống biển tusat, thithe bị trương phình tới biến dạng, cảnh sát vẫn luôn tìm người nhà tới nhận thithe.
Hai ngày trước , trải qua so sánh đối chiếu, đã xác định chính là Đồng Khiết. Điện thoại của cô ấy đã được khôi phục, tất cả dữ liệu đều bị xóa, chỉ còn lại số điện thoại của Hứa Nguyệt, nên cảnh sát mới liên hệ được với Hứa Nguyệt. Hiện giờ Hứa Nguyệt đã mang di th//ể của cô ấy về, xử lí hậu sự.
Tôi đã điều tra ngày tháng. Ngày cô ấy nhảy xuống biển tusat chính là ngày hôm sau cô ấy ly hôn với cậu …”
Sau đó, Dung Sâm dừng lại , không nói thêm gì nữa.
Lần này , đến lượt Mạc Thiệu Khiêm trầm mặc.
Dung Sâm đợi chừng hơn mười giây không thấy bên kia trả lời, thậm chí cả tiếng hít thở cũng không có . Vừa định mở miệng, Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng nói lại chứa ý cười , “Ngay cả cậu cũng bắt tay với bọn họ lừa tôi ? Dung Sâm, bọn họ cho cậu cái gì?”
15
Dung Sâm ngẩn ra mất hai giây, không tin nổi cao giọng chất vấn. “Mạc Thiệu Khiêm, có phải cậu đi .ên rồi không ? Tôi với cậu lớn lên bên nhau , cậu cảm thấy tôi sẽ đem chuyện này ra đùa sao ?”
“Dung Sâm, tôi không đời nào tin người như Đồng Khiết sẽ đi tìm ch.ết.” Mạc Thiệu Khiêm hừ lạnh, “Cô ta yêu tôi như vậy , không tiếc mọi thủ đoạn giam cầm tôi bên cạnh suốt ba năm! Lần này chỉ là một trò mới mà thôi, tôi không tin cô ta sẽ tusat!”
“Lời tôi nói đều là nói thật!” Dung Sâm nghiến răng nghiến lợi, “Cậu không tin thì quên đi … Haizzz, khuyên cậu cũng không nghe , vậy thì tuỳ cậu !”
Hắn cũng là đại thiếu gia khó tính, nửa đêm bị gọi dậy, có ý tốt giúp người ta điều tra, Mạc Thiệu Khiêm không cảm kích thì thôi, còn nghĩ hắn nhận lợi lộc gì từ chỗ Đồng Khiết cho nên bịa chuyện lừa cậu ta .
Dung Sâm tức giận muốn cúp máy, nhưng niệm tình cảm bạn bè lâu năm, hắn bất giác bổ sung thêm vài câu.
“Cậu cẩn thận nghĩ kĩ lại đi . Cho dù trước kia cô ấy muốn cậu chú ý, cố ý biến mất một thời gian khiến cậu lo lắng, nhưng chưa từng đem chuyện sống ch.ết ra để đùa. Đồng Khiết từ trước tới giờ vẫn yêu quý cha mẹ cậu . Cậu cảm thấy, cô ấy sẽ đùa chuyện này để khiến hai người họ đau lòng sao ?
Hơn nữa cảnh sát đã điều tra DNA của thithe. Nếu cậu còn cảm thấy chuyện này còn có thể làm giả, vậy thì có thể cho người đi thăm dò tung tích Đồng Khiết xem. Kể từ ngày nhảy xuống biển đó, cô ấy đúng là bặt vô âm tín! Một người sống sờ sờ, cho dù cố gắng che dấu, thì cũng phải có dấu vết chứ Dù sao thì sự thật chính là như vậy , cậu tự mình đối mặt, giải quyết cho tốt .”
Đầu bên kia điện thoại bị Dung Sâm cúp, vang lên tiếng tút tút liên hồi.
Lừa đảo!
Nhất định không phải sự thật!
Hô hấp của Mạc Thiệu Khiêm nặng nề, vô thức nhìn xuống điện thoại đang nắm chặt trong tay.
Anh chưa kịp tự hỏi, vì sao mình lại cảm thấy bối rối như vậy chứ?
Anh thầm nghĩ, nhất định phải tìm được Đồng Khiết!
Mạc Thiệu Khiêm gọi cho trợ lí, phân phó cậu ta đi điều tra hành tung của Đồng Khiết.
Sau đó, anh khẽ xoa đôi mắt thâm xì, lái xe đi vào cục cảnh sát thành phố Vinh.
Cảnh sát nhanh chóng nhận ra anh chính là ông trùm ngành tài chính lừng lẫy trong vùng, lập tức cung kính đón tiếp.
“Muốn tìm Đồng Khiết?” Cảnh sát sửng sốt, “Ngài là người nhà của cô ấy sao ? Thithe của cô ấy đã được bạn cô ấy tiếp nhận rồi . Ngay từ đầu chỉ có mình cô gái ấy đến, chúng tôi còn tưởng nạn nhân không có người thân …”
“Đủ rồi !” Mạc Thiệu Khiêm gầm lên, ngắt lời người cảnh sát.
Hai chữ “thithe” cùng “nạn nhân” không hiểu sao khiến anh tức giận.
Lồng n.g.ự.c bức bối, anh không muốn nghe thấy những từ này dùng cho Đồng Khiết.
“Mấy người là cảnh sát, lại nhận hối lộ tiếp tay cho cô ấy để lừa gạt tôi phải không ? Chuẩn mực đạo đức của mấy người đâu rồi ?” Mạc Thiệu Khiêm đập mạnh tay xuống bàn.
Nhóm cảnh sát đưa mắt nhìn nhau , hiển nhiên là bọn họ không hiểu anh đang nói gì.
“Ngài Mạc, chúng tôi không hiểu ý của ngài, nhưng số liệu sẽ không nói dối. Thithe nữ mấy ngày trước tusat ở biển chính là cô Đồng Khiết.”
Mạc Thiệu Khiêm dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua những người ở đó, “Nếu mấy người còn tiếp tục lừa gạt tôi , đừng trách tôi không có kiên nhẫn mà báo cáo lên cấp trên .”
Sắc mặt những cảnh sát ở đó lập tức trở nên khó coi.
Người cảnh sát nói chuyện lúc đầu cất tiếng, “Ngài Mạc, chúng tôi làm việc luôn công chính liêm khiết, không hề tồn tại tình huống nhận hối lộ để lừa dối như ngài nói . Nếu ngài còn không tin, có thể đi kiểm tra. Kết quả kia hoàn toàn chính xác.”
Bọn họ không hẹn mà cùng oán thầm: Kẻ có tiền bây giờ đều kì lạ như vậy sao ?
Mạc Thiệu Khiêm nhìn ông ta chằm chằm, đáy mắt vằn tơ máu.
Cuối cùng, anh chỉ có thể không cam lòng rời đi .