Chương 4 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Tha Thứ
6. Bỏ lỡ
Còn chưa kịp trả lời, Dung Sâm lại tiếp tục, “ Nhưng mà nói thật nhé, đừng trách tôi nói lời khó nghe , người anh em, cậu ly hôn với Đồng Khiết là một tổn thất to lớn đấy. Trên đời này , không tìm được người thứ hai yêu cậu như Đồng Khiết đâu .”
Nhàn cư vi bất thiện
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, “Cậu có ý gì?”
“ Tôi có ý gì chẳng lẽ cậu còn không rõ sao ? Tất nhiên là tôi cảm thấy cậu đã bỏ lỡ một người tuyệt đối không thể để mất.” Dung Sâm càng nói càng kích động, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Cậu còn nhớ rõ ba năm trước , thời gian cậu bị mù không ? Khi đó cậu không thể chấp nhận chuyện này , tức giận thành cái dạng gì? Phòng bệnh bị cậu đập phá, bác sĩ điều dưỡng gì cũng không ai dám tới gần cậu .
Chỉ có Đồng Khiết, cô ấy không hề sợ hãi, dám lại gần cậu lúc cậu lên cơn, xông tới ôm lấy cậu , cũng không hề để ý chuyện cậu cầm ghế đập vào người cô ấy . Tôi nhớ không lầm thì, lần ấy cậu khiến cô ấy gãy hai cái xương sườn.
Dù cô ấy đau đớn như vậy , người bị thương là cô ấy , thế mà vẫn còn ôm cậu , dỗ dành cậu , lặp đi lặp lại rằng có cô ấy ở đây, khiến mấy cô điều dưỡng trẻ tuổi trong viện nhìn mà phát khóc .
Lúc cậu khó khăn chỉ có Đồng Khiết ở cạnh, còn cái cô Đồng Tinh Nguyệt cậu thích kia thì sao chứ? Chạy đi đâu đến cái bóng cũng không thấy.
Đôi khi tôi cũng không thể hiểu nổi trái tim cậu có phải làm bằng đá không ? Cho dù cô ấy có phạm sai lầm gì đi chăng nữa, cũng đủ để chuộc lỗi rồi chứ. Hơn nữa, lúc trước là cậu đến cầu xin cô ấy đi hiến tủy, Đồng Tinh Nguyệt vốn là con riêng của nhà họ Đồng, cô ta và mẹ cô ta cướp đi chú Đồng. Đồng Tinh Nguyệt bị m.á.u trắng, dù cô ấy thấy ch.ết không cứu, cũng chẳng ai có thể trách móc được gì!”
Mạc Thiệu Khiêm ngắt lời, “Tinh Nguyệt bị Đồng Khiết ngăn cản nên mới không tới gặp tớ!”
Dung Sâm: “Là không thể hay là không muốn , chính cậu rõ ràng hơn ai hết. Khi cậu còn là thiên chi kiêu t.ử của nhà họ Mạc, cô ta chưa từng rời cậu nửa bước. Thế mà khi cậu trở thành tên mù, cô ta mất hút, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu . Thiệu Khiêm, cậu nói thật cho tôi biết , chẳng lẽ ở bên Đồng Khiết lâu như vậy mà cậu không hề rung động chút nào sao ?”
Rung động?
Anh rung động với Đồng Khiết ư?
Mạc Thiệu Khiêm như nghe được câu chuyện cười nhảm nhí, cười lạnh một tiếng, “ Tôi có thể rung động với bất kì ai, chứ tuyệt đối không thể với cô ta .” Dừng một chút, lại nói , “Nếu cậu cảm thấy cô ta tốt đẹp như vậy , hiện giờ theo đuổi vẫn còn kịp đấy. Tôi rất vui lòng đến tham dự đám cưới của hai người .”
“Cậu…” Dung Sâm hoàn toàn cạn lời.
Hắn nhịn không được mà thở dài một hơi , thương xót cho cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả kia .
Một người con gái, có bao nhiêu lần ba năm chứ?
“Cho dù tôi muốn theo đuổi, người ta cũng không nhất định sẽ đồng ý. Huống chi các cậu làm vợ chồng ba năm, hiện giờ ly hôn, tôi lại đi theo đuổi cô ấy , còn ra thể thống gì.” Dung Sâm đứng dậy, “Quên đi , đừng nói nữa. Nếu mấy ngày nay không thoải mái, anh đây dẫn cậu đi thư giãn.”
Dung Sâm nói thư giãn, chẳng qua chính là đi uống rượu.
Dung Sâm đi vào , như thường lệ tìm một cô gái đi cùng.
Từ trước tới nay Mạc Thiệu khiêm vẫn luôn bài xích chuyện này , vì thế Dung Sâm chỉ gọi một đám các cô gái ngồi cạnh mình . Nhưng điều khiến anh ngàn vạn lần không ngờ tới chính là, chờ khi bọn họ kia ngồi xuống, Mạc Thiệu Khiêm thế mà lại vẫy tay, gọi hai cô tới ngồi cạnh mình .
Cằm Dung Sâm há ra như muốn rơi xuống đất.
Cái quần què gì thế?
Hôm nay là cái ngày hoàng đạo gì?
Mặt trời mọc đằng tây à ?
Mạc Thiệu Khiêm không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc tới lồi ra của Dung Sâm, chỉ lầm lũi nhìn điện thoại đang siết chặt trong tay, cùng với cánh cửa phòng bao vẫn luôn được mở kia .
7. Ra mặt
Anh bỗng nhiên nghĩ tới…
Nếu là bình thường, dựa theo quy ước của Đồng Khiết, đừng nói bên cạnh anh có người phụ nữ khác, ngay cả uống rượu cũng không được . Mấy năm nay, ba mét xung quanh anh chưa từng xuất hiện bất kì sinh vật giống cái nào cả.
Bởi vì một khi bị Đồng Khiết biết được , cô nhất định sẽ ngay lập tức “nã” điện thoại, hoặc là trực tiếp lao tới.
Chỉ là hôm nay…
Cô không gọi điện, cũng không hề xuất hiện.
Chẳng lẽ anh làm đến mức này mà cô cũng chịu được sao ?
Cho nên, không phải là giận dỗi, cũng chẳng phải vì hấp dẫn sự chú ý của anh .
Chẳng lẽ cô đã thật sự buông tay?
Không biết vì sao , đột nhiên Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy buồn bực.
Mặc dù không phải rất nóng, nhưng anh vẫn không kìm được mà đưa tay kéo kéo cà vạt.
Có cô gái nhịn không được muốn dán lên người anh , lại bị anh cau mày đẩy ra .
Anh chán ghét mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta .
Có lẽ quyết định tới đây là một sai lầm.
Không chỉ không thư giãn nổi, ngược lại còn khiến trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Mạc Thiệu Khiêm sải bước đi nhanh khỏi phòng bao.