Chương 21 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Tha Thứ
Cô không ngờ Mạc Thiệu Khiêm cũng mặt dày mày dạn đi theo. Lái xe nhìn thấy là ngài Mạc, không dám ngăn anh .
Đồng Khiết không nhìn anh , thản nhiên: “Đi tới tập đoàn Vân Việt.”
Cô là Tổng Giám đốc tập đoàn Vân Việt, một lòng một dạ bám lấy Mạc Thiệu Khiêm lâu như vậy , cũng nên quay trở về với công việc rồi .
Mạc Thiệu Khiêm bám sát phía sau cô.
“Tổng Giám đốc Đồng!” Trợ lí của Đồng Khiết nhìn thấy cô, hai mắt sáng ngời, “Tổng Giám đốc Đồng, chị tới rồi , đây là…” Cậu ta nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm phía sau Đồng Khiết, dừng một chút, giọng nói hoài nghi, “Tổng Giám đốc Mạc?”
Đồng Khiết nói , “Phải. Không có việc gì đâu , không cần để ý đến anh ta . Chúng ta bàn một chút tình hình kinh doanh gần đây của Vân Việt đi .”
Trợ lí muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, đi theo Đồng Khiết đi vào văn phòng Tổng Giám đốc.
Cậu ta nhủ thầm, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao ? Tổng Giám đốc Đồng thế mà lại không cho Tổng Giám đốc Mạc sắc mặt tốt . Chẳng lẽ chị ấy quyết định buông xuống rồi ?
Chấp nhận buông bỏ, là chuyện tốt .
Ngược lại , cậu ta lại thấy lần này Mạc Thiệu Khiêm bám dính như miếng cao da ch.ó vậy , Đồng Khiết đuổi thế nào cũng không chịu đi .
Nhàn cư vi bất thiện
Sau khi bàn chuyện công việc xong, trợ lí yên lặng rời đi .
Trong văn phòng chỉ còn lại Mạc Thiệu Khiêm và Đồng Khiết.
Mạc Thiệu Khiêm vươn tay chỉ văn kiện trên bàn, “Chỗ này có thể thay đổi, nhưng cần cẩn thận…”
Vừa rồi , anh một mức lắng nghe Đồng Khiết và trợ lí nói chuyện, sau đó chỉ cho cô.
Thấy Đồng Khiết nghiêm túc nghe góp ý của anh mà sửa sang lại văn kiện, trong lòng vui sướng đến mức kêu chít chít meo meo, vội vàng nói , “Đồng Khiết, anh đi pha cà phê cho em.”
32
Anh vội vàng đi vào phòng trà nước của công ty, lấy ra hạt cà phê nguyên chất hôm qua anh nhờ trợ lí mua, bắt đầu tự tay pha cà phê.
Kiếp trước , anh khổ cực học cách pha chế cũng không phải vô ích, mùi cà phê thơm nồng lập tức bay ra , như thấm vào ruột gan.
Anh cẩn thận bưng tách cà phê vào văn phòng, đặt trước mặt Đồng Khiết.
Đồng Khiết liếc mắt nhìn tách cà phê, biểu tình không rõ, sau đó bưng tách lên.
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt chờ mong của Mạc Thiệu Khiêm, cô đứng lên, đổ tách cà phê vào thùng rác, chiếc chén “Cạch” một tiếng bị ném lên sàn nhà.
Mạc Thiệu Khiêm cụp mắt, lộ ra thần sắc bi thương.
Nhưng anh nhanh chóng nhặt chiếc cốc lên, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, “Để anh đi rửa chén cho sạch. Em muốn uống cà phê thế nào cứ nói với anh , anh có thể pha cho em. Hoặc trà sữa thì sao , em có muốn không ?”
“ Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn anh ra khỏi đây.” Đồng Khiết gọi một cuộc điện thoại, “Alo? Tiểu Lý, giúp tôi mang tài liệu ở…”
Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô, thấp giọng nói , “Để anh lấy giúp em.” Nói xong, vội vàng đi như chạy khỏi văn phòng của Đồng Khiết, tranh trước phần tư liệu kia , gấp gáp đưa cho cô.
Gân xanh trên trán Đồng Khiết nổi lên, “Ngài Mạc, công ty của anh không có việc gì sao ? Lại muốn ở đây làm trợ lí của tôi ?”
Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô dịu dàng, “Anh tự nguyện, Đồng Khiết.”
Anh có quyền có thế, Đồng Khiết không thể tống cổ anh khỏi đây, đành phải nhịn.
Mạc Thiệu Khiêm bảo người đưa máy tính anh thường dùng tới, ngồi cạnh Đồng Khiết làm việc.
Chỉ là anh sẽ thường xuyên ngẩng đầu, dùng ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn cô không rời, khiến Đồng Khiết muốn lờ đi cũng không được .
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn đồng hồ, ngẩng đầu hỏi, “Đồng Khiết, đi ăn cùng nhau nhé?”
Đồng Khiết lạnh lùng, “Không, tôi ăn ở ngoài.”
“Ăn đồ sẵn mãi sao được ? Phải ăn đồ nóng sốt, nếu không sẽ có hại cho sức khỏe đấy. Hơn nữa đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ. Chúng ta đến nhà hàng ăn đi , lần trước chẳng phải em còn muốn anh hôn em ở đó sao ? Chúng ta có thể......"
Đồng Khiết không nhịn nổi nữa, ngắt lời anh : “Đủ rồi ! Tôi không muốn đi cùng anh !”
Cô nổi giận đùng đùng bỏ xuống lầu.
Mạc Thiệu Khiêm lo lắng đuổi theo cô.
Chỉ cần có thể theo đuổi lại vợ, cần gì thể diện chứ.
Ngoài dự liệu của anh , khi Mạc Thiệu Khiêm đi xuống dưới lầu của tập đoàn Vân Việt, phát hiện Đồng Khiết bị một người ngăn cản.
Đồng t.ử anh hơi co lại .
Là Đồng Tinh Nguyệt.
Cả buổi sáng, Mạc Thiệu Khiêm đều dùng để xử lí việc nhà họ Đồng.
Đầu tiên là nói cho Đồng Tinh Nguyệt đừng đến tìm anh nữa, anh muốn sống với Đồng Khiết thật tốt , sau đó dứt khoát chặn hết cách liên lạc của đối phương, từ điện thoại, wechat, email…
Sau đó, anh dùng thủ đoạn giống kiếp trước , chèn ép nhà họ Đồng. Dưới sự chèn ép của anh , chỉ một thời gian ngắn, nhà họ Đồng lập tức trở tay không kịp.
Anh đã đoán trước Đồng Tinh Nguyệt nhất định sẽ đến tìm mình .
Mạc Thiệu Khiêm tiến lên, bất động thanh sắc bảo vệ Đồng Khiết ở phía sau mình , chặn lại ánh mắt Đồng Tinh Nguyệt, sau đó mỉm cười lạnh lẽo, “Đồng Tinh Nguyệt, cô tới đây làm gì? Đây là tập đoàn Vân Việt.”
Đồng Tinh Nguyệt không thể tin nổi, hai mắt mở lớn, tiến lên hai bước níu chặt cánh tay anh , “Em nghe nói anh đang ở Vân Việt với Đồng Khiết, em muốn gặp anh nên mới tới đây.”
Cô ta đỏ mắt, c.ắ.n chặt môi dưới , vẻ mặt chực khóc , “Thiệu Khiêm, vì sao anh đột nhiên không cần em nữa? Rõ ràng em mới là người anh yêu mà! Em không tin anh đột nhiên lại yêu cô ta ! Chắc chắn anh lại bị cô ta ép buộc! Đồng Khiết từ trước tới nay vốn quen thói bắt nạt em, không muốn em sống tốt ! Ngay cả anh cô ta cũng muốn cướp đi …”