Chương 17 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Tha Thứ
Cô ta bối rối, sắc mặt trắng bệch, khẽ c.ắ.n môi dưới . “Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm rồi ! Những lời đó là em cố ý nói cho anh ta nghe , không phải là lời thật lòng của em đâu …”
Mạc Thiệu Khiêm cười lạnh.
“Đồng Tinh Nguyệt, cô cảm thấy tôi sẽ tin mấy lời này của cô sao ?” Đôi mắt anh lạnh lẽo u tối, “Về sau đừng đến tìm tôi nữa, nhìn cô là tôi thấy ghê tởm.”
Mặc kệ là tâm lí hay sinh lí, đều ghê tởm.
May mắn là anh không tiếp xúc nhiều với cô ta , ngay cả cơ hội nắm tay cũng rất ít.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới bản thân từng có cảm tình với cô ta , anh lại thấy cực kì khó chịu.
Đồng Tinh Nguyệt như phát điên, cơ thể lung lay như sắp ngã.
Cô quay lại , nhìn về phía Ngôn Thuần khoanh tay dáng vẻ như xem kịch, ôm một tia hi vọng mong manh, “Ngài Ngôn, lời ngài nói lúc trước có còn hiệu lực hay không ?”
Ngôn Thuần đến ánh mắt cũng lười cho cô ta , nhìn chằm chằm Mạc Thiệu Khiêm, “Mạc Thiệu Khiêm, ngạc nhiên không ? Đây là người phụ nữ anh thích suốt ba năm đấy. Trơ tráo giả dối, chỉ cần một lời nói dối vụng về hứa cho cô ta lợi ích là cô ta lập tức phản bội anh . Anh căn bản không biết mình đã mất đi cái gì đâu . Loại người như cô ta , đến xách giày cho Đồng Khiết cũng không xứng!”
Ngôn Thuần nói xong, đi thẳng khỏi phòng bao.
Đồng Tinh Nguyệt ngẩng phắt đầu, hốc mắt đỏ tươi, đôi mắt như muốn nứt ra , trên mặt tràn đầy oán độc.
Đồng Khiết? Đồng Khiết!
Ha ha, lại là ả ta , lại là Đồng Khiết!!!
Đúng là con khốn âm hồn bất tán, ch.ết rồi cũng không yên! Vì sao tất cả mọi người đều thiên vị cô ta ?!!
Thân thế tốt , đàn ông tốt , còn có tài sản mẹ cô ta để lại … Đồng Khiết luôn hơn cô ta ở mọi mặt.
Rõ ràng hai người đều là con gái của cha.
Cuối cùng Đồng Tinh Nguyệt cũng nhận ra , mục đích chân chính của Ngôn Thuần chính là thay Đồng Khiết xả giận.
Cô ta như phát đi .ên, bổ nhào tới ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Mạc Thiệu Khiêm, khóc lóc, “Thiệu Khiêm, em sai rồi , em biết sai rồi , anh tha thứ cho em được không ? Nhé anh ? Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau , không bao giờ rời xa…”
26
“Cút!!!” Mạc Thiệu Khiêm đá cô ta ngã văng ra xa.
Anh nhìn biểu tình dữ tợn của Đồng Tinh Nguyệt, nào có nửa phần bóng dáng của ánh trăng sáng ba năm trước trong lòng anh chứ!
Tất cả đều là giả vờ!
Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đồng Tinh Nguyệt, tôi cảnh báo trước , chuẩn bị nhận trừng phạt đi !”
Những kẻ chèn ép Đồng Khiết, nhà họ Đồng, Đồng Tinh Nguyệt, một người anh cũng không bỏ qua!
“Đồng Khiết là chị của cô đấy! Cô và mẹ mình ép ch.ết mẹ cô ấy , hại cô ấy có nhà mà không thể về, lại còn chèn ép, bôi nhọ, ức h.i.ế.p cô ấy ! Cô luôn miệng nói yêu tôi , vậy mà khi tôi bị m.ù cô biến mất không thấy tăm hơi , thời điểm tôi không chú ý liền muốn bán đứng tôi ! Cô chẳng qua là một con sói mắt trắng, tâm địa rắn rết độc ác mà thôi! Nhưng buồn cười là đến tận hôm nay tôi mới nhìn thấu bộ mặt thật của cô, mới phát hiện tôi đã yêu Đồng Khiết từ lâu.”
Mạc Thiệu Khiêm cười tự giễu, bước qua Đồng Tinh Nguyệt đang quỳ trên sàn nhà như ch.ó nhà có tang, cô đơn rời đi .
Càng ngẫm nghĩ lại , anh lại càng đau khổ, tự trách, hối hận.
Là anh tự tay đẩy Đồng Khiết ra xa, cũng không ngừng thương tổn cô. Cả đời này , anh không thể tha thứ cho mình .
Đồng Tinh Nguyệt dùng hai tay ôm lấy người , thân thể cuộn lại .
Lời của Mạc Thiệu Khiêm trước khi đi , còn có lời của Ngôn Thuần, khiến cho cô ta có cảm giác lo lắng đến khủng hoảng.
Cảm giác sợ hãi như cơn bão tuyết quét qua khiến cô ta run rẩy.
Chỉ một Mạc Thiệu Khiêm một tay che trời ở thành phố Vinh này đã khiến người ta muốn sống không được , ch.ết không xong.
Nhàn cư vi bất thiện
Anh muốn đẩy ai vào địa ngục, người đó còn có cơ hội phản kháng sao ?
Huống hồ còn thêm một Ngôn Thuần!
Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy đầu óc ong ong, m.á.u toàn thân như đông cứng.
Từ nhỏ tới giờ cô ta luôn xuôi chèo mát mái, muốn gì được nấy, chỉ cần ngoắc đầu ngón tay, đàn ông hết người này tới người khác đều dâng hiến tận nơi.
Cô ta chưa bao giờ ngờ rằng có ngày mình sẽ bị lật xe, sẽ bị phản phệ!
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy hối hận.
Nếu được làm lại , cô ta chắc chắn sẽ không bao giờ đi trêu chọc Đồng Khiết.
…
Mạc Thiệu Khiêm gặp lại Ngôn Thuần ở hành lang.
Đối phương đứng dựa vào lan can, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Thời điểm gặp được Đồng Khiết, cậu cũng có dáng vẻ này sao ?” Mạc Thiệu Khiêm đi qua rút một điếu thuốc, bắt đầu hút.
Anh ngày càng trầm mê trong mùi t.h.u.ố.c lá, chỉ có loại tê dại của nicotin này mới khiến anh tạm thời quên đi thống khổ.
“À, không có , trước mặt chị ấy tôi rất ngoan.” Ngôn Thuần cong khóe môi, trên mặt là vẻ hồi tưởng, “Ban đầu, tính tình của tôi rất tệ, nhưng chị ấy nói thích nhìn thấy tôi cười , cho nên từ đó tôi thường xuyên cười .”
Mạc Thiệu Khiêm không nói gì.
Anh ghen tị đến cháy người .
Đồng Khiết của anh , thế nhưng lại bị tên đàn ông khác mơ tưởng.
Anh nhìn chằm chằm Ngôn Thuần, sắc mặt không tốt , nghĩ muốn hung hăng đ.ấ.m cho cậu ta một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Cậu tính thế nào? Định xử lí nhà họ Đồng và Đồng Tinh Nguyệt ra sao ?”
“Không phải anh đã có kế hoạch rồi sao ? Còn hỏi tôi làm gì? Tôi tất nhiên sẽ dùng cách của chính mình để trả thù, nhưng cũng không can thiệp vào chuyện của anh .” Ngôn Thuần nói xong, ném một vật về phía Mạc Thiệu Khiêm.
Ánh sáng chợt lóe trên không trung.
Mạc Thiệu Khiêm bắt được , mở tay ra .
Là nhẫn kết hôn của anh và Đồng Khiết.
Mạc Thiệu Khiêm theo bản năng nhìn về phía Ngôn Thuần, chỉ thấy cậu khoát tay, hai tay siết chặt, bước từng bước xuống lầu, dần khuất khỏi tầm mắt anh .
Dù sao , mục đích của cậu đã đạt được .
Khiến Mạc Thiệu Khiêm hối hận cả đời!