Chương 6 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Hứa
“Bắt đầu lại?”
Tôi nhớ tới chiếc nhẫn vượt qua vai tôi trong buổi họp tổng kết.
Nhớ tới gương mặt anh ta lúc nói “Tôi muốn nghe theo trái tim mình.”
“Tống Thâm,” tôi cười khẽ, “Anh biết thế nào là ‘ghê tởm’ không? Chính là lúc nghe thấy giọng anh lúc này.”
Tôi dập máy, đưa số anh ta vào danh sách chặn.
Tiểu Lâm đưa tôi một tờ đơn giao hàng: “Chị Nguyễn, phòng pháp lý báo lại—Tống Thâm đã rao bán căn nhà, chắc định gom tiền đền bù vi phạm.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn nhuộm mây trời thành sắc vàng cam rực rỡ.
Chàng trai ba năm trước từng ngồi trong phòng trà nói sẽ mua nhẫn cưới cho tôi, giờ như chìm trong ánh sáng ấy—nhưng gương mặt ngày một nhạt nhòa.
“Báo với tài chính,” tôi gập tập hồ sơ lại, “thưởng dự án chia hết cho cả nhóm, mỗi người cộng thêm một tháng hiệu suất.”
Tiểu Lâm reo lên rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn tiếng gõ phím lách cách.
Tôi mở email từ bên săn đầu người.
Offer từ công ty mới nằm trong file đính kèm—chức danh Giám đốc Marketing, lương bảy chữ số.
07
Số tiền bán nhà của Tống Thâm chỉ đủ trả một phần ba tiền vi phạm.
Hôm tòa xét đơn cưỡng chế, anh ta ngồi xổm bên bồn cây dưới công ty, như một con chó ướt sũng.
Lúc tôi lái xe ngang qua anh ta đột nhiên lao đến gõ cửa kính, giơ lên một bức ảnh.
Là tấm hình ba năm trước trong tiệc mừng dự án thành công—anh ta choàng vai tôi, cười ngây ngô.
“Thì Nhiễm, em nhìn bức này đi…”
Giọng anh ta nghèn nghẹn, “Khi đó tụi mình… tốt biết bao nhiêu…”
Tôi hạ kính xe xuống, gió lạnh đầu thu lùa vào, mang theo chút lành lạnh len vào cổ áo.
“Tống Thâm,” tôi nhìn gương mặt tiều tụy của anh ta mà bỗng thấy lạ hoắc, “Anh biết điều đáng buồn nhất của con người là gì không? Không phải là phạm sai lầm—mà là không hiểu mình sai ở đâu.”
Anh ta sững người.
“Anh tưởng tôi hận vì anh ngoại tình?”
Tôi cười nhạt.
“Tôi hận là hận việc anh biến ba năm cống hiến của tôi thành công cụ để khoe mẽ.
Hận anh dùng những gì tôi dạy để đi lấy lòng người khác.
Hận anh bẩn thỉu mà còn đổ bùn lên người tôi.”
Tôi kéo kính xe lên, chặn lại tiếng gào khóc phía sau.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng anh ta nhỏ dần, nhỏ dần—cho đến khi chỉ còn là một đốm đen mờ.
Ngày nhận việc ở công ty mới, lễ tân đưa tôi một bó hướng dương.
Trên tấm thiệp ghi: “Chúc mừng Giám đốc Nguyễn. Tương lai tươi sáng.”
Không ký tên, nhưng tôi nhận ra nét chữ của Giám đốc Trương—chính là khách hàng năm xưa tôi từng uống đến xuất huyết dạ dày để giúp Tống Thâm giành hợp đồng.
Sau này ông ấy từng nói riêng với tôi: “Tiểu Nguyễn à, khi đó tôi đã thấy… Tống Thâm không xứng với cô.”
Trong buổi họp đầu tiên với phòng ban mới, nhìn những gương mặt trẻ trung phía dưới, tôi chợt nhớ đến Tiểu Lâm.
Cô ấy sau này được thăng làm tổ trưởng, trang cá nhân toàn ảnh dẫn nhóm làm dự án, nụ cười rạng rỡ hơn cả hướng dương.
Giờ nghỉ trưa, nhận được tin nhắn từ lão Lý, đính kèm một tấm hình.
Tống Thâm đang phát tờ rơi ngoài phố, vest nhàu nhĩ, tóc bạc hơn nửa, trên tay vẫn đeo chiếc vòng tay kia.
Chú thích: “Thằng nhãi này hôm qua tới công ty quậy, bị bảo vệ đuổi đi rồi.”
Tôi xóa ảnh, mở cửa sổ chat với bên săn đầu người.
Họ bảo có một công ty nước ngoài muốn mời tôi làm Giám đốc khu vực châu Á–Thái Bình Dương, lương… gấp đôi hiện tại