Chương 1 - Ba Năm Bị Quên Lãng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ba năm sau ngày tôi rời khỏi Chu Duẫn Dịch, anh sắp đính hôn với cô tiểu thư giả mạo.

Khi tôi kết hôn với anh, anh bận đến mức không có thời gian tổ chức đám cưới vì đang thâu tóm công ty.

Nhưng lần này, ngay cả họa tiết trên khăn ăn cũng do chính tay anh thiết kế.

Lần thứ ba xác nhận danh sách khách mời, anh như nổi điên, đột nhiên nhớ đến tôi.

“Đã gửi thiệp mời cho Lê Uyển chưa?”

Cô tiểu thư giả mạo khựng lại: “Cô ta và tên gian phu không biết trốn đi đâu rồi, còn mặt mũi nào mà đến chứ?”

Chu Duẫn Dịch khẽ hừ lạnh một tiếng.

“Bảo cô ta quay về, làm thủ tục ly hôn với tôi.”

Trong lòng tôi dâng lên một trận thê lương.

Ngày Chu Duẫn Dịch đính hôn cũng chính là ngày giỗ ba năm của tôi.

Nếu đến ngày đó vẫn chưa có ai thừa nhận rằng tôi đã chết,

Tôi sẽ hóa thành tro bụi, mãi mãi không thể đi vào luân hồi.

Một bà lão vừa mới mất nói với tôi,

Nếu không ai thừa nhận cái chết của tôi, âm phủ sẽ không có tên tôi, tôi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.

Đúng ba năm là hạn, nhân gian không giữ được, âm phủ không nhận, tôi chỉ có thể hóa thành tro bụi.

Tôi thật sự hết cách, chỉ đành mỗi ngày gây ra một chút hiện tượng tâm linh, để Chu Duẫn Dịch phát hiện tôi đã chết.

Nhưng anh đang bận rộn chuẩn bị lễ đính hôn, chẳng có thời gian để để ý đến những cơn gió lạnh sau lưng mình.

Còn ba ngày nữa là đến ngày giỗ của tôi, anh vẫn còn định gửi thiệp mời cho tôi.

Lê Khả Hân mở khung chat cho Chu Duẫn Dịch xem.

“Mỗi dịp lễ tết em đều gửi lời chúc cho cô ta, nhưng cô ta chẳng bao giờ trả lời.”

“Cũng không biết cô ta với tên cặn bã kia đang vui vẻ ở đâu nữa.”

“E rằng mấy năm nay chỉ có em với anh là còn nhớ đến họ, chứ họ thì chưa từng để tâm đến chúng ta.”

Chu Duẫn Dịch sầm mặt lại.

Nhưng ngay sau đó, anh vẫn dịu dàng ôm Lê Khả Hân, thì thầm bên tai cô ta:

“Vậy càng phải gửi thiệp mời cho họ, chọn tấm ảnh chụp chung đẹp nhất gửi đi.”

Lê Khả Hân khẽ chạm môi anh, không khí trong thư phòng lập tức trở nên mờ ám.

Tôi vừa định rời khỏi thì thấy con gái tôi ló đầu nhỏ qua cửa.

“Mộc Mộc? Con sao lại ở đây?” Lê Khả Hân kinh ngạc hỏi.

Chu Duẫn Dịch buông cô ta ra, nhíu mày lại.

“Lỗ mãng. Không biết gõ cửa à?”

Thân hình nhỏ bé của Mộc Mộc khẽ run lên.

“Ba ơi, hôm nay con được nhận giải ở trường mẫu giáo, ba nhìn nè huy chương nè.”

Cổ Mộc Mộc đeo một tấm huy chương vàng, khắc dòng chữ “Giải nhất nhảy dây đại hội thể thao”.

Tôi không kìm được muốn vươn tay xoa mái tóc rối bời của con bé.

Nhưng tay tôi lại xuyên qua đầu nó, chẳng chạm được gì.

“Mộc Mộc của mẹ giỏi quá! Mẹ tự hào về con lắm!”

Dường như nghe thấy lời khen của tôi, Mộc Mộc ngẩng đầu, cười toe toét.

Con bé đưa huy chương ra, cố gắng lấy lòng Chu Duẫn Dịch.

Nhưng chỉ nghe thấy Lê Khả Hân nói: “Đúng là con của thằng cặn bã kia.”

“Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, cười lên lại càng giống hơn.”

Nói xong cô ta vội bịt miệng.

“Anh Duẫn Dịch, anh đừng nghĩ nhiều, em lỡ miệng thôi, em chỉ là thấy Mộc Mộc cười giống người cũ nên mới nhớ đến thôi.”

Chu Duẫn Dịch cầm lấy huy chương, liếc qua một cái rồi tiện tay ném thẳng vào thùng rác.

Mộc Mộc khựng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, nước mắt lăn dài từng giọt to tướng.

Tôi vội quỳ xuống trước mặt con bé, muốn lau nước mắt cho nó.

Nhưng nước mắt lại xuyên qua bàn tay tôi, rơi xuống mặt đất.

Chu Duẫn Dịch lạnh lùng nói: “Dễ tự mãn như vậy, chẳng giống tôi chút nào.”

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn Chu Duẫn Dịch.

2

Mộc Mộc là con gái anh, sao lại không giống anh chứ?

Sau lưng anh là giá sách vẫn còn bày đầy những cúp và huy chương thi đấu chèo thuyền từ thời cấp ba và đại học.

Chỉ vì một câu ly gián của Lê Khả Hân, anh liền ném luôn huy chương của Mộc Mộc đi sao?

Lê Khả Hân ghé sát nhìn Mộc Mộc, bất ngờ kêu lên:

“Chà, trán con bị ai cào rách rồi? Ở trường mẫu giáo đánh nhau à?”

“Chuyện gì vậy?” Chu Duẫn Dịch đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Mộc Mộc cắn chặt môi, lùi lại một bước.

Chu Duẫn Dịch hừ lạnh một tiếng.

“Hư hỏng rồi, còn biết đánh nhau nữa hả?”

Mộc Mộc đột nhiên òa khóc hét lên:

“Con không phải đứa trẻ hư, con có mẹ! Có người dạy dỗ con!”

“Bọn nó nói mẹ con chết rồi, toàn nói bậy, đáng bị đánh!”

Tim tôi vốn đã đau, giờ càng thắt lại.

Con bé mới năm tuổi, những lời này không nên do nó gánh chịu.

“Mẹ con chưa chết.”

Giọng Chu Duẫn Dịch lạnh đến rợn người.

“Chỉ là cô ấy không cần hai bố con chúng ta nữa.”

Tôi chợt quay phắt lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Chu Duẫn Dịch.

Trong mắt anh thoáng lướt qua một tia cảm xúc phức tạp.

Anh lập tức quay đi, rời khỏi thư phòng.

Tim tôi khẽ siết lại.

Không thể nào, anh không thể nào nhìn thấy tôi được.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)