Chương 9 - Ba Mươi Ngày Để Quyết Định
“Đi ăn gì cùng tôi không?”
Giang Đình Lam cất điện thoại, từ chối nhạt giọng:
“Thôi, tôi còn việc phải làm.”
“Vậy à, tạm biệt nhé.” Chu Tử Sùng đã quen với sự lạnh lùng kiệm lời của anh, cũng không nói gì thêm rồi rời đi trước.
Giang Đình Lam bay tuyến Paris quanh năm, nên để tiện nghỉ ngơi, anh đã mua một căn hộ ở quận 14 Paris.
Khi taxi đến nơi, anh lấy điện thoại ra xem WeChat, đã gần một tiếng trôi qua nhưng Ôn Uyển vẫn chưa hồi âm.
Anh hơi cau mày, cảm giác bất an vừa mới nguôi ngoai lại bắt đầu dâng lên.
Lúc này, một tin nhắn được gửi tới:
【Thưa ngài Giang, phiên đấu giá mà ngài ủy thác đã hoàn tất. Chúng tôi sẽ chuyển vật phẩm cho ngài theo đúng thời gian đã thỏa thuận.】
Là bên ủy thác đấu giá gửi đến.
Giang Đình Lam cụp hàng mi dài xuống, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình chiếu lên đôi mắt đang thấp thoáng ý cười.
Hai ngày trước, anh tình cờ thấy trên sàn đấu giá có một chiếc nhẫn kim cương hồng 10 carat hiếm có, đúng kiểu “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, mà địa điểm đấu giá lại trùng hợp ở Paris.
Đây là món quà kỷ niệm ngày cưới mà anh muốn bù đắp cho Ôn Uyển, cũng là điều bất ngờ anh định mang về sau khi quay lại Trung Quốc.
Ngày cưới năm đó quá vội vàng, anh chưa từng cho cô một lễ cưới đàng hoàng, ngay cả chiếc nhẫn cưới cũng không vừa tay.
Lần này, cô chắc chắn sẽ thích.
Nghĩ đến đây, Giang Đình Lam còn đang do dự không biết có nên gọi cho Ôn Uyển không, thì điện thoại đã reo lên trước.
Nhìn thấy số lạ hiện trên màn hình, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ thất vọng.
Anh giơ tay định tắt, nhưng đầu dây bên kia vẫn không ngừng gọi lại, như thể nhất định phải được bắt máy.
Tới cuộc gọi thứ năm, anh cuối cùng cũng nhấn nút nhận.
Giọng nói mềm mại xen lẫn uất ức vang lên từ đầu dây bên kia: “Đình Lam… có phải anh chặn hết liên lạc của em rồi không?”
“Cho dù anh muốn sống tốt với Ôn Uyển, thì ít ra mình vẫn có thể làm bạn mà, đúng không?”
Nghe những lời trách móc nghẹn ngào của cô ta, ánh mắt Giang Đình Lam lại không chút gợn sóng.
Anh đáp bình thản, giọng nói dứt khoát: “Tống Từ, hôm đó tôi đã nói rất rõ rồi. Giữa chúng ta… không cần liên lạc nữa.”
“Những gì cô nhờ, tôi cũng đã giúp. Tống Từ, chúng ta xem như đã thanh toán xong.”
“Không được! Đình Lam anh không thể đối xử với em như vậy…”
Tống Từ còn chưa nói dứt câu, Giang Đình Lam đã cúp máy.
Anh đặt điện thoại xuống, tựa người vào lan can ban công, cúi đầu nhìn toàn cảnh phía dưới thành phố, suy nghĩ dần trôi xa.
Hôm đó, sau khi Tống Từ sinh xong, anh đã giúp cô làm thủ tục nhập viện.
Khi tỉnh lại, cô ta nhìn đứa bé rồi nở nụ cười yếu ớt, ngẩng đầu nói với anh:
“Là con trai đấy. Đình Lam anh có muốn đặt tên cho con không?”
Giang Đình Lam cúi đầu nhìn đứa bé nhỏ xíu nằm trong nôi, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Ôn Uyển.
Anh nghĩ đến tương lai — nếu anh và cô có con, sẽ là trai hay gái? Tính cách nghịch ngợm hay trầm tĩnh? Và cuộc sống khi có con sẽ ra sao?
Nhưng dù thế nào, anh cũng tin mình sẽ là một người cha tốt.
Dù sao thì, anh cũng từng luyện tập rồi, thậm chí còn tìm hiểu sẵn trường học tương lai cho con.
Anh tin mình có thể chăm sóc tốt cho cả Ôn Uyển và con.
Nghĩ đến đó, Giang Đình Lam khẽ cong khóe môi, vô thức nói ra: “Gọi là Giang Dự đi.”
Còn biệt danh thì… chờ Ôn Uyển đặt vậy.
Tống Từ mỉm cười rạng rỡ nhìn anh: “Hay thật đấy. Con chắc chắn sẽ thích tên này. Vậy sau này gọi nó là Tiểu Dự nhé.”
Giang Đình Lam sực tỉnh, cau mày nói ngay: “Cô hiểu nhầm rồi.”
“Đó là tên tôi định đặt cho con của tôi và Ôn Uyển.”
Tống Từ sững người: “Đình Lam anh thực sự muốn có con với cô ta sao?”
Sự im lặng của anh khiến cô ta bắt đầu hoảng.
Cô ta nắm lấy tay anh, giọng đầy không thể tin nổi: “Em biết anh không hề yêu cô ấy. Anh cưới cô ấy chẳng qua chỉ để chọc giận em thôi!”
“Nhưng bây giờ em đã trở về rồi. Đình Lam chúng ta có thể bắt đầu lại. Lần này, em sẽ không rời xa anh nữa…”
“Không cần thiết.”
Giang Đình Lam nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của cô ta, rút tay về một cách bình thản:
“Khi cô trở về, tôi cũng từng hoang mang. Tự hỏi rốt cuộc tôi còn cảm giác gì với cô không.”
“Nhưng bây giờ thì tôi đã rõ.”
Ánh mắt anh nhìn cô, bình tĩnh nhưng xa cách: “Thứ tôi lưu luyến không phải là cô.
Mà là những tiếc nuối và không cam lòng… của quá khứ.”
“Giờ tôi đã có người mình yêu thương, và tôi muốn sống cùng cô ấy đến hết đời. Giữa chúng ta… đã là chuyện của quá khứ rồi.”
“Trung tâm dưỡng sinh sau sinh tôi đã đặt theo yêu cầu của cô.”
“Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt. Những gì có thể giúp, tôi đều đã giúp rồi. Từ nay về sau… chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Hôm ấy, sau khi nói rõ mọi thứ, khoảnh khắc bước ra khỏi cổng bệnh viện, Giang Đình Lam mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, kéo sự chú ý của anh trở về thực tại.
Là tin nhắn thông báo—quần áo anh mua sẵn cho đứa con tương lai, và để Ôn Uyển mặc khi mang thai, đã được giao đến.
Giang Đình Lam cúi mắt nhìn màn hình, trong phút chốc, nỗi nhớ dành cho Ôn Uyển tràn đến dồn dập.
Anh bỗng muốn nghe giọng cô. Khi nhận ra điều đó, anh đã vô thức bấm gọi.
Nhưng đáp lại anh chỉ là những tiếng tút tút lạnh lùng—
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nghe máy…”
Giang Đình Lam cau chặt mày, gọi lại lần nữa, vẫn chỉ là âm thanh cơ học vang lên bên tai.
Tại sao như vậy?
Từ trước đến giờ, chưa từng có chuyện Ôn Uyển không nghe điện thoại của anh.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, nhớ rằng đã từng có lần quên mất múi giờ trong nước, gọi cho cô lúc bốn giờ sáng, vậy mà cô vẫn ngái ngủ bắt máy, hỏi anh có chuyện gì.
Vậy mà bây giờ, cuộc gọi của anh lại rơi vào khoảng trống như chưa từng tồn tại.
Cô đang bận phẫu thuật sao? Hay đang họp ở bệnh viện?
Giang Đình Lam không nghĩ ra khả năng nào khác.
Anh nhìn thời gian rồi cố kìm nén cảm giác bất an đang dâng lên, tự nhủ rằng khi xong việc, nhất định Ôn Uyển sẽ gọi lại.
Chiều hôm đó, chuông cửa vang lên.
Anh mở cửa, người phụ trách đấu giá đứng ngoài, trao cho anh món đồ đã đấu giá thành công cùng tài liệu cần ký.
Ký xong, Giang Đình Lam thanh toán nốt phần phí còn lại.
Người phụ trách hiểu rõ giá trị của viên kim cương hồng này, thấy anh rộng tay như vậy liền mỉm cười hỏi:
“Ngài Giang đấu giá món này để tặng vợ phải không?”
Nghe vậy, Giang Đình Lam không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của Ôn Uyển khi đeo chiếc nhẫn này. Đuôi mắt anh khẽ cong lên và đáp một tiếng: “Ừ.”
“Phu nhân của ngài thật hạnh phúc.” Người kia cảm thán, chúc mừng rồi rời đi.
Nhìn chiếc nhẫn trong tay, lần đầu tiên Giang Đình Lam cảm thấy mong muốn được trở về mãnh liệt đến vậy.
Nhưng cho đến tận ngày hôm sau, Ôn Uyển vẫn không liên hệ với anh. Tin nhắn trên WeChat hoàn toàn không hồi đáp.