Chương 19 - Ba Mươi Ngày Để Quyết Định
“Anh chưa ngủ à?” Cô thấy anh còn chưa về phòng, buột miệng hỏi.
Nghe tiếng cô, Dụ Đình Mặc không ngẩng đầu, giọng điềm nhiên:
“Sợ em lại ngủ gục trong phòng tắm, đến sáng không ai phát hiện thì phiền.”
Ôn Uyển nghẹn lời, không rõ là tức, ngượng hay do men rượu còn sót lại. Những câu
thường ngày chỉ dám âm thầm nghĩ trong đầu, lúc này lại buột miệng nói ra:
“Dụ tổng, anh hay nói chuyện kiểu này… thật sự có bạn bè không vậy?”
Miệng đẹp như thế, mà cứ mở ra là toàn lời gây tức.
Lúc này Dụ Đình Mặc mới ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào dáng cô trong bộ đồ mình đưa, thoáng sững lại, ánh nhìn hơi trầm xuống.
Anh cao 1m88, quần áo mặc lên người Ôn Uyển rõ ràng rộng thùng thình. Nhìn cô mặc đồ của mình đi ra từ phòng tắm, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác khó tả.
Khóe môi Dụ Đình Mặc hơi cong, gấp sách lại đặt sang một bên, đối với lời trách móc của cô thì chẳng buồn để tâm: “Anh không cần nhiều bạn.”
Cảm giác như đấm vào bông — mềm nhũn không có lực — Ôn Uyển lười tiếp lời, nhảy
phốc lên giường, trùm kín chăn từ đầu đến chân, giọng uể oải vang ra từ bên trong:
“Tùy anh… em buồn ngủ rồi.”
Dụ Đình Mặc chỉ “ừ” một tiếng: “Vậy em nghỉ ngơi đi, nhớ gọi điện báo bình an cho bạn em.”
Chờ anh rời khỏi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Ôn Uyển mới ló đầu ra khỏi chăn.
Nghĩ tới lời anh dặn, cô lấy điện thoại gọi cho Ải Tây báo một tiếng bình an. Hai người tán
gẫu vài câu rồi cúp máy. Căn phòng lại trở nên im ắng, cô nằm xuống, đầu hơi choáng váng, cơ thể mỏi mệt.
Gối mềm mại mang theo mùi hương dịu nhẹ khiến cô cảm thấy dễ chịu lạ thường, và đêm đó, cô ngủ một giấc vô cùng yên bình.
Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu lên gò má, cảm giác khó chịu sau cơn say cũng âm thầm kéo đến.
Ôn Uyển nhăn mặt mở mắt ra, nhìn điện thoại thì giật bắn người.
Đã gần mười hai giờ!
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là — tiêu rồi, trễ giờ đi làm mất rồi!
Cô chống choàng dậy, cố nén cơn chóng mặt, lao vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa mở cửa phòng đã thấy trên bàn ăn có mấy món được bày sẵn.
Trong bếp, bóng dáng quen thuộc đang bận rộn khiến cô ngẩn người.
Dụ Đình Mặc… biết nấu ăn thật à?
Trong bếp, đôi bàn tay thon dài sạch sẽ vặn tắt đèn, anh cúi đầu rửa tay rồi lau khô cẩn thận.
Khi anh bưng món cuối cùng ra thì bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Ôn Uyển đang nhìn chằm chằm mình.
“Đứng ngẩn ra đấy làm gì, lại ăn cơm đi.”
Ôn Uyển hoàn hồn, vội xua tay: “Không cần đâu, em phải nhanh về thay đồ, trễ giờ làm rồi.”
Cô vừa nói vừa định chạy ra ngoài, lại bị anh gọi giật lại: “Hôm nay là Chủ Nhật, em không phải được nghỉ sao?”
Cô lập tức dừng bước, quay đầu nhìn anh, rồi cúi xuống nhìn điện thoại. Quả nhiên, lịch ghi rõ là Chủ Nhật.
Không trách lúc nãy ngủ dậy không thấy ai gọi nhắc nhở.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười hai tiếng để che giấu sự bối rối.
Dụ Đình Mặc khóe môi cong lên, sắp xếp lại bàn ăn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy bây giờ có thể yên tâm ngồi xuống ăn sáng rồi chứ?”
Ôn Uyển xấu hổ cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống nhìn bàn ăn đầy những món trông vô cùng bắt mắt.
Bốn món được đặt trên đĩa sứ tinh xảo, còn có một đĩa tôm Long Tỉnh vừa được bưng lên, hương thơm ngào ngạt, dưới ánh đèn trần tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp như ở nhà.
Toàn bộ… đều là món cô thích ăn.
Cô ngập ngừng hỏi:
“Những món này… đều là anh nấu sao?”
Dụ Đình Mặc liếc mắt nhìn cô, ánh mắt như thể đang nói: không lẽ còn ai khác?
“Chỉ là rất ít khi làm thôi, chứ không phải là không biết.” – Anh vừa nói vừa gắp cho cô một miếng – “Nếm thử xem.”
Ôn Uyển cúi đầu ăn thử một miếng, ánh mắt bỗng sáng lên, mùi vị lại ngon ngoài mong đợi.
“Ngon thật đó… nhưng mà, chỉ có hai chúng ta ăn thôi à?”
Khóe môi Dụ Đình Mặc khẽ cong:
“Ừ, ba mẹ anh đi du lịch nước ngoài rồi, hôm nay anh cũng cho người giúp việc nghỉ luôn.”
Ôn Uyển gật đầu, không hỏi thêm gì nữa mà chú tâm ăn uống.
Sau bữa ăn, Dụ Đình Mặc đưa cho cô một chiếc hộp được gói rất tinh tế:
“Mở ra xem thử, xem có vừa không.”
Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy dài bằng lụa trắng, dưới ánh nắng, lớp vải như ánh lên sắc ngọc trai lấp lánh.
Không cần đoán cũng biết đây là món đồ đắt tiền, chẳng rõ anh đã chuẩn bị từ khi nào.
“Không biết em thích kiểu dáng thế nào, thời gian gấp quá nên anh để người ta chọn đại một cái mang đến.”
Dù anh nói có vẻ qua loa, nhưng từ kiểu đóng gói cũng nhìn ra được sự chăm chút.
Cô vừa định từ chối, thì anh như thể đã đoán trước được, nói ngay:
“Em không lấy thì cũng chẳng ai mặc được.”
Ôn Uyển im lặng vài giây, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
“Không cần lúc nào cũng nói cảm ơn với anh.” – Giọng Dụ Đình Mặc nhàn nhạt vang lên.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt lạnh lùng như ánh trăng của anh, trong lòng lại dâng lên một dòng ấm áp.
Nhưng câu tiếp theo của anh lại khiến cô nghẹn họng: “Chỉ cần lần sau em đừng uống say rồi gọi nhầm số, tưởng anh là tài xế công nghệ là được.”
Anh ngồi trên sofa, vừa xử lý công việc trong laptop, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên gương mặt góc cạnh, môi khẽ nhếch lên một chút, vẻ lạnh lùng tan biến đôi phần.
Ôn Uyển chống trán, bất lực nói: “… Chuyện đó chỉ là tai nạn thôi mà.”
Cô áy náy: “Lần sau em sẽ không uống nhiều như vậy nữa, cũng sẽ không gọi nhầm số nữa đâu. Phiền anh rồi… hôm nào gặp lại, em mời anh ăn một bữa nhé.”
Lúc này Dụ Đình Mặc mới rời mắt khỏi màn hình, nhìn cô một cái, rồi chậm rãi nói: “Anh không sợ phiền.”
Ôn Uyển sững người, chưa kịp phản ứng: “Gì cơ?”
Một tiếng thở nhẹ vang lên, giọng trầm khàn của anh cất lên lần nữa, dịu dàng đến mức khiến người ta bối rối:
“Nếu là em, thì không tính là phiền.”
Dụ Đình Mặc vốn không thích những chuyện ngoài kế hoạch, lại càng ghét những thứ rắc rối, nhưng riêng với Ôn Uyển… lần nào cũng là ngoại lệ.
Và cũng chính lúc nhận ra điều đó, anh đã hiểu rõ lòng mình.
Ôn Uyển không đáp, trong sự im lặng ấy, cô chỉ nghe thấy nhịp tim đang dần tăng tốc của chính mình.
Thấy cô không lên tiếng, anh đổi chủ đề, giả vờ như vô tình hỏi:
“Nếu tối qua em gọi nhầm cho người khác, không phải anh, thì em cũng sẽ theo họ đi sao?”
“Làm gì có chuyện đó!” – Cô phản xạ theo bản năng, nhưng khi bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý trong mắt anh thì khựng lại.
“Vậy thì tốt.” – Anh gập laptop lại, nhìn cô như sực nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: