Chương 17 - Ba Mươi Ngày Để Quyết Định

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là không còn tình cảm, sống tiếp cũng không vui vẻ nổi.”

Cô không muốn vạch trần quá nhiều chuyện riêng tư cho người ngoài xem. Những điều

chẳng đẹp đẽ gì ấy, không chỉ khiến Giang Đình Lam mất mặt, mà bản thân cô cũng chẳng dễ chịu.

Cũng may sau đó, không khí được xua tan bởi những câu chuyện vui thời học sinh, mọi người cùng quây quần chúc mừng sinh nhật Ai Tây, tạm thời quên đi hết mọi phiền não.

Đến cuối buổi tiệc, Ôn Uyển đã có chút ngà ngà say.

Tối muộn, bạn bè lần lượt được người nhà tới đón, ai không uống rượu thì tự lái xe về.

Ai Tây cùng một người bạn dìu Ôn Uyển bước ra ngoài. Nhưng cả hai người họ đều đã uống rượu nên không thể đưa cô về, đang loay hoay không biết phải làm sao.

“Không sao, không cần đỡ đâu, mình chưa say… mình tự về được…”

Ôn Uyển mặt đỏ hây hây, vừa nói vừa loạng choạng móc điện thoại ra đặt xe.

“Cậu say thế này rồi, bắt xe một mình có an toàn không đấy?”

Ai Tây lo lắng hỏi, do dự chưa biết xử lý ra sao.

Ôn Uyển cố mở mắt nhìn màn hình điện thoại. Xe đã đặt xong.

Cô khẽ cười, trong cơn say lờ đờ vẫn cố gắng trấn an bạn mình, vừa gọi điện cho tài xế vừa đáp lại:

“Thật mà, mấy cậu đừng lo cho mình… mình không uống nhiều đâu…”

Điện thoại kết nối. Giọng Ôn Uyển mang theo chút mơ hồ và mềm mại của người đang say:

“Alo? Bác tài đến đâu rồi ạ?”

“Cháu đang đứng ở ngã rẽ đúng vị trí định vị nhé… bác đừng đi nhầm chỗ nha…”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ: “…Bây giờ em đang ở đâu?”

Ôn Uyển khựng lại một chút, giọng nói này… sao nghe quen quen.

Nhưng trong cơn choáng váng rối loạn, nhất thời cô không phân biệt được, chỉ mơ hồ trả lời:

“Tôi đang đứng ở ngã tư đèn giao thông, anh thấy tôi chưa? Tôi mặc váy xanh lam.”

“Cụ thể hơn, là ngã tư nào?”

“Chính là cái điểm đón xe mà tôi đặt định vị đấy.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là một tiếng thở dài đầy bất lực:

“Là tôi, Dụ Đình Mặc. Em uống say rồi đúng không?”

“Dụ… Đình Mặc?”

Ôn Uyển nhíu mày, liếc nhìn lại số điện thoại trên màn hình, não bộ đang “treo máy” cuối cùng cũng dần hồi tỉnh.

“Xin lỗi, tôi vừa đi dự tiệc sinh nhật bạn thân, uống hơi nhiều… gọi nhầm rồi.”

Dụ Đình Mặc im lặng chốc lát rồi hỏi: “Tài xế chưa tới à?”

Ôn Uyển đoán chừng: “Chắc là chưa tới, có thể xa quá nên đang trên đường…”

Dụ Đình Mặc bình thản đáp: “Vậy em gọi điện cho tôi, thì tài xế làm sao liên lạc được?”

Đến lượt Ôn Uyển im bặt, cười gượng mấy tiếng: “Ờ ha… tôi quên mất…”

Ngay khi cô chuẩn bị cúp máy, giọng Dụ Đình Mặc lại vang lên, vẫn trầm thấp, dịu dàng:

“Đừng vội cúp máy, xem thử định vị tài xế đến đâu rồi.”

Giọng nói của anh qua điện thoại nhẹ nhàng vang lên, trầm ấm đến mức khiến người ta vô thức thả lỏng.

“Dụ Đình Mặc… thì ra anh cũng dịu dàng như vậy đấy à…”

Điện thoại im lặng hai giây, sau đó là một tiếng cười nhẹ đầy bất đắc dĩ: “Chỉ sợ em cúp máy rồi say ngất bên đường không ai nhặt, đến lúc tỉnh lại thấy nhật ký cuộc gọi thì đổ hết lên đầu tôi.”

Đúng là Dụ Đình Mặc, vẫn là cái kiểu miệng độc nhưng âm thầm quan tâm.

Ôn Uyển thầm lườm trong lòng, nhìn vào điện thoại thấy còn phải chờ khoảng mười phút nữa, không khỏi thở dài: “Chờ tận mười mấy phút nữa cơ à…”

“Hủy đơn đi.”

Dụ Đình Mặc hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Gửi vị trí cho tôi, tôi gọi người tới đón em, cho an toàn.”

Phía bên kia điện thoại lẫn vào chút tiếng ồn, nghe như anh cũng đang bận ngoài đường.

“Không cần… thật đấy, phiền lắm, tôi gọi xe lại cũng được mà.” Ôn Uyển ngại làm phiền, khăng khăng từ chối.

Cuối cùng, người đang ở cạnh cô – Ai Tây – thay cô gửi địa chỉ cho Dụ Đình Mặc.

Sau khi cúp máy, Ai Tây không kìm được tò mò hỏi: “Hồi nãy người nghe điện thoại là ai vậy? Cậu quen lúc nào thế? Sao tớ không biết?”

Một hơi ba câu hỏi khiến Ôn Uyển nhất thời đơ ra.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói, giọng lơ mơ pha chút nấc rượu:

“Hình như… tớ từng kể rồi mà. Là cái anh mà mẹ tớ giới thiệu đi xem mắt tuần trước ấy.”

“À, thì ra là người đó!”

Mười lăm phút sau, một chiếc Maybach dừng bên lề đường.

Dụ Đình Mặc vừa bước xuống xe đã thấy cô gái mặc váy dài màu xanh lam đang tựa đầu trên tay, ngoan ngoãn ngồi bên đường đợi anh cùng bạn.

Anh sải bước đến gần, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lơ mơ của Ôn Uyển, sau đó nhìn sang Ai Tây – người còn tỉnh táo hơn – rồi nói:

“Tôi đưa hai người về.”

Ai Tây âm thầm quan sát anh, cảm thấy yên tâm hơn một chút, liền vội xua tay:

“Không cần đâu, tôi tự gọi xe được. Anh đưa cô ấy về nhà an toàn là được rồi.”

Dụ Đình Mặc cũng không ép, chỉ khẽ gật đầu: “Được, đến nơi tôi sẽ bảo cô ấy gọi cho cô.”

Ai Tây gật đầu đồng ý rồi mới rời đi.

“Anh cũng đến luôn à?”

Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên: “Tưởng anh bảo gọi người đến đón tôi cơ mà?”

Dù gì anh cũng là người bận rộn, cô không nghĩ anh sẽ tự mình đến.

“Gần đây, tiện đường.” Anh đáp thản nhiên.

“Ồ…”

Cô nhẹ giọng đáp, lảo đảo định đứng dậy nhưng vì đi giày cao gót, không cẩn thận bị trẹo

chân, cả người nghiêng về phía trước, sắp ngã xuống nền bê tông.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô ngã vào một vòng tay ấm áp, vững chãi.

“Cẩn thận một chút.”

Dụ Đình Mặc ôm lấy cô, giọng trầm lạnh vang lên bên tai, mang theo sự dịu dàng khiến người ta bất giác muốn dựa vào.

Nhưng cơn quay cuồng choáng váng ập đến khiến đầu óc Ôn Uyển càng thêm mơ hồ, cô

theo bản năng tìm kiếm thứ gì đó mát lạnh để giúp mình tỉnh táo hơn, vô thức dụi mặt vào

ngực Dụ Đình Mặc đang mặc vest cao cấp. Làn vải mát lạnh mượt mà của bộ vest khiến cô

không kìm được mà dụi dụi má nóng bừng vì rượu lên đó vài cái.

“Đừng nghịch nữa.” Dụ Đình Mặc khẽ lên tiếng, giọng khàn nhẹ. Anh bế ngang cô lên một cách vững vàng, xoay người bước nhanh về phía xe.

Tài xế vội vã mở cửa sau cho họ lên xe: “Dụ tổng, bây giờ đưa đến biệt thự hay về nhà cô này ạ?”

Dụ Đình Mặc ngập ngừng một chút. Ôn Uyển say đến không còn tỉnh táo, đưa cô về nhà

trong tình trạng này cũng không có ai chăm sóc, hơn nữa nhà cô lại đông người, lỡ bị thấy anh đưa cô về thì cũng không hay cho cô.

Anh suy nghĩ rất nhanh rồi đáp: Đến biệt thự.”

Sau đó lại dặn thêm: “Gọi điện bảo dì Chu chuẩn bị sẵn một bát canh giải rượu.”

Tài xế gật đầu rồi đóng cửa lại.

Dụ Đình Mặc đặt Ôn Uyển nhẹ nhàng lên ghế, vừa định ngồi thẳng lại thì bất ngờ cô lại níu chặt lấy cà vạt anh, không chịu buông, buộc anh phải cúi xuống, nhìn thẳng vào cô.

Ôn Uyển khi say rõ ràng táo bạo hơn bình thường rất nhiều.

Dụ Đình Mặc biết cô lúc này không còn tỉnh táo, nhưng cũng không dùng lực giật cà vạt ra, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Em cầm nhầm rồi, buông tay đi.”

Ôn Uyển cau mày, như thể không hài lòng vì bị chỉ lỗi, bàn tay siết lại càng chặt hơn, kéo anh đến gần hơn nữa.

Đôi mắt phượng sâu thẳm lạnh lùng của anh gần ngay trước mặt, phóng đại trong tầm nhìn của cô, khiến Ôn Uyển nhất thời ngừng thở: “Đẹp thật đấy…”

Ánh mắt Dụ Đình Mặc hơi co lại, ngón tay thon dài gõ gõ lên tấm kính ngăn sau xe.

“Cộc cộc.” Hai tiếng vang rõ ràng. Tài xế lập tức hiểu ý, đóng chặt kính và kéo rèm che lại.

Ôn Uyển khẽ lẩm bẩm: “Dụ Đình Mặc, em muốn về nhà nhanh một chút…”

“Được.” Giọng anh dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con.

“Dụ Đình Mặc, em muốn cởi giày cao gót… mỏi quá…”

“Được.”

Anh cúi người giữ lấy cổ chân cô, cử động có chút vụng về nhưng vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót ra cho cô.

Bàn tay anh to và ấm, dễ dàng nắm trọn lấy cổ chân thon nhỏ của cô, hơi thở nóng hổi lướt qua da thịt khiến Ôn Uyển không khỏi rùng mình nhẹ.

Cô mặc váy, dù là váy dài nhưng Dụ Đình Mặc vẫn không quên đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.

“Dụ Đình Mặc…” “Hửm?”

Anh không đáp ngay, chỉ cúi đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, hàng mi dài của anh đổ bóng lên mắt, tạo nên một đường viền đẹp mắt, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)