Chương 12 - Ba Mươi Ngày Để Quyết Định
Anh cúi gập người xin lỗi, ôm con, nhìn qua càng thêm tội nghiệp.
Nhưng rõ ràng vụ việc này là do anh ta vừa đi vừa nhìn điện thoại, lại vượt đèn đỏ, nên Ôn Uyển cũng không tiện lên tiếng bênh vực.
Thế nhưng với tư cách một người bình thường, cô hiểu rõ: cả đời người kia cũng chưa chắc kiếm nổi số tiền để bồi thường cho một chiếc Maybach.
Vì vậy, cô khẽ nói một câu thật lòng: “Chắc… anh ấy không có khả năng bồi thường đâu.”
Người đàn ông kia nghe vậy, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô, định nói gì đó thì cửa kính phía sau xe từ từ hạ xuống một nửa.
Ôn Uyển ngẩng lên, bất giác sững lại—ánh mắt cô chạm phải một gương mặt nam tính sắc lạnh và đôi môi mỏng mang sắc hồng nhạt.
Chẳng phải là người đàn ông đã ngồi cạnh cô trên chuyến bay hôm qua sao?
Đôi môi anh hơi mím, giọng nói trầm ấm vang lên: “Lục Trạch.”
Người đàn ông áo vest lập tức quay đầu, cúi người tiến sát cửa sổ: “Tổng Giám đốc Dụ.”
Người ngồi phía sau nói: “Sắp trễ giờ rồi.”
Lục Trạch hiểu ý, khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía người đàn ông dắt con: “Thôi bỏ đi, lần sau nhớ chú ý hơn, còn dắt theo con nữa mà.”
Ôn Uyển biết rõ, tất cả đều là nhờ một câu nói của người đàn ông được gọi là “Tổng Giám đốc Dụ” kia.
Người cha kia như được đại xá, liên tục cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng dắt con rời đi.
Lục Trạch cũng lên xe lại, không hề nhắc đến chuyện bồi thường với Ôn Uyển.
Tất cả chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia.
Dù sao đi nữa, cũng coi như là gặp người tốt.
Ôn Uyển hoàn hồn, lấy điện thoại gọi xe cứu hộ để đưa xe đi sửa.
Cô buộc phải gọi báo trưởng khoa về tình hình rồi bắt taxi đến bệnh viện.
Không ngờ, mới sáng ra mà đã trải qua đủ cung bậc cảm xúc—từ phấn khởi, hoảng loạn đến nhẹ nhõm.
Ngồi trên xe, nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa sổ, lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Gió lạnh ùa vào qua khe cửa xe hé mở, vậy mà trong lòng cô lại cảm thấy một chút ấm áp kỳ lạ.
Nhưng đời luôn có cách khiến người ta trở tay không kịp.
Vừa bước xuống xe trước cổng bệnh viện, cô lập tức chạm mặt Giang Đình Lam—người vừa từ trong đi ra.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hốc mắt của Giang Đình Lam lập tức đỏ lên. Sắc mặt anh
tái đi vài phần, sải bước lao về phía Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ nhung không cách
nào kiềm chế, phải cố gắng lắm anh mới không thất thố ngay trước cửa bệnh viện.
“Anh còn tưởng… em sẽ trốn tránh anh cả đời.”
Ngoài phút sững sờ ban đầu, ánh nhìn của Ôn Uyển dần trở nên bình tĩnh:
“Em không làm sai điều gì, nên cũng chẳng có lý do để phải trốn tránh anh.”
“Chỉ là… em không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh nữa.”
Từng chữ mà cô nói ra như rút sạch toàn bộ sức lực của Giang Đình Lam khóe mắt anh đỏ quạnh.
Trước cửa bệnh viện, người qua lại vội vã, hầu như không ai để tâm đến họ, chỉ thỉnh thoảng có vài ánh nhìn lướt qua.
Giang Đình Lam bất ngờ kéo cô vào lòng, siết chặt như muốn hòa cô vào xương tủy. Anh dụi đầu vào hõm cổ cô, giọng nghẹn lại:
“Ừ… tất cả là lỗi của anh, anh có lỗi với em. Nhưng anh đã hoàn toàn cắt đứt với Tống Từ rồi, xin em… hãy tha thứ cho anh được không?”
Những ngày rời xa Ôn Uyển ấy…
Không còn ai chuẩn bị cơm hộp từ sớm, nhắc anh đúng giờ phải ăn.
Không còn ai chăm chút từng bữa ăn khi anh đau dạ dày nhập viện.
Không còn ai là lượt quần áo, phối đồ giúp anh cho ngày hôm sau.
Càng không còn ai để lại một ngọn đèn nhỏ trong nhà… chờ anh trở về.
Anh cô độc trong căn nhà trống trải, nhìn những món đồ mua cho Ôn Uyển và đứa con tương lai—cảm giác như tâm trí sắp sụp đổ.
“Thời gian qua anh vẫn luôn tìm em, Ôn Uyển… anh nhớ em nhiều lắm.”
“Anh không biết em lúc đó đã mang thai, nhưng những thứ anh mua—đồ cho mẹ bầu và trẻ sơ sinh—đều là chuẩn bị cho em.”
Ôn Uyển đứng yên nhìn anh, không đáp lời.
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ cô thấy Giang Đình Lam thấp giọng đến vậy. Người đàn ông từng khiến cô phải với lên hết lần này tới lần khác, nay lại đứng trước mặt cô, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ.
Nhưng trong lòng cô lúc này chỉ còn là một mặt hồ phẳng lặng.
Cô từng khao khát anh có thể dịu dàng và để tâm đến mình bao nhiêu, thì giờ đây nghe những lời ấy lại thấy châm biếm bấy nhiêu.
Cho dù từng yêu đến mấy… hiện tại cô đã thực sự buông tay.
Một lúc sau, Ôn Uyển nhẹ nhàng gỡ anh ra, bình thản nói: “Không cần cố nữa đâu, Giang Đình Lam Giữa chúng ta… đã kết thúc rồi.”
Giang Đình Lam nhìn cô đầy hoang mang, môi mím chặt, giọng run run rất khẽ:
“Không… anh khó khăn lắm mới hiểu rõ lòng mình. Ôn Uyển, người anh yêu là em, người anh muốn đi hết quãng đời sau này cùng—chỉ có em…”
Ôn Uyển chau mày, lạnh giọng cắt ngang: “Em yêu anh năm năm. Giờ anh mới nhận ra—anh không thấy là quá muộn rồi sao?”
“Hồi đó anh cưới em chỉ để chọc tức Tống Từ. Nhà hàng anh luôn đưa em tới ăn thực ra cũng là nơi Tống Từ thích nhất. Chỉ cần cô ta trở về, toàn bộ tâm trí anh đều đặt ở cô ta, đến nỗi hồn vía cũng bỏ đi theo.”
Giang Đình Lam khựng lại.
Không ngờ rằng bấy lâu nay, Ôn Uyển đã biết tất cả—nhưng vẫn im lặng không nói.
Cô nhìn anh, tiếp tục: “Hơn nữa… cho dù không có Tống Từ, cuộc hôn nhân này cũng sớm muộn đi đến kết thúc.”
“Em không muốn tiếp tục cố gắng duy trì một mối quan hệ chỉ mình em bỏ ra nữa.”
Ánh mắt cô bình thản, nhưng chính sự phẳng lặng ấy lại như lưỡi dao sắc bén, đâm mạnh vào tim Giang Đình Lam.
Anh khẽ run người: “Anh biết chúng ta cưới vội vàng, chưa chuẩn bị gì hết—là anh có lỗi với em.”
“Nhưng ít nhất… hãy cho anh một cơ hội để bù đắp có được không?”
“Được thôi.” Ôn Uyển nhìn anh, mỉm cười rất nhẹ. “Em chỉ cần anh làm giúp em một chuyện.”
Ánh mắt anh lập tức sáng lên.
“Chỉ cần anh làm được, em cứ nói.”
Ôn Uyển hiểu rõ, anh vốn chẳng tiếc tiền với cô. Nhưng thứ cô cần, chưa từng là vật chất.
“Em chỉ cần từ giờ trở đi—anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt em. Sau này đừng đến tìm em nữa.”
Sắc mặt Giang Đình Lam càng lúc càng tái, theo từng lời cô nói. “Không được.”
“Chỉ chuyện đó… là không được.”