Chương 8 - Ba Mẹ Xuyên Tương Lai Đến Dạy Lại Con
“Thấy chưa? Chủ nhà là Phương Hạ tôi đây.”
Cô ta lắc đầu điên cuồng, nhất quyết không tin.
“Sao có thể như vậy… Rốt cuộc các người có quan hệ gì?!”
Câu hỏi đó đúng là khiến tôi nghẹn họng, bởi bây giờ tôi vẫn mang hình dạng của một cô gái 18 tuổi — quá trẻ để làm mẹ của một học sinh cấp ba.
Tôi nhớ lại một câu nói trước đây của chồng, liền nghiêm túc đáp:
“Lý Hạc Huyên là con riêng của nhà tôi, tôi mới là người thừa kế chính thức. Giờ cậu hiểu rồi chứ?”
Con trai tôi nghe xong màn bịa chuyện vô lý này, chỉ biết nhìn tôi đầy bất lực.
Những đứa từng tâng Viên Nghệ San lên tận mây xanh vì lợi ích, giờ tất cả đều trở mặt.
“Hóa ra cả nhà bọn họ là ký sinh trùng, vậy mà còn mặt dày bám trụ lại.”
“Đúng rồi, nghèo rớt mà còn giả vờ làm công chúa cái gì?”
Tôi thì đang bận ký hợp đồng sang nhượng biệt thự, chẳng hơi đâu quan tâm mấy lời đàm tiếu đó.
Viên Nghệ San không chịu nổi sự chế giễu của mọi người, lại càng không thể chấp nhận việc vỏ bọc “công chúa” bị lột sạch.
Cô ta tức giận vùng khỏi tay vệ sĩ, ôm mặt chạy khỏi biệt thự.
Dì Lưu lo cho con gái, cũng vội vã chạy theo sau.
Còn ông bố kia, thấy phe mình yếu thế, chỉ biết lầm bầm chửi rủa rồi dưới sự áp giải của vệ sĩ, lủi thủi thu dọn đồ đạc rời đi.
Một màn kịch hỗn loạn cuối cùng cũng hạ màn.
Đợi tất cả rời đi, tôi mới thực sự thả lỏng mà ngả lưng xuống nghỉ ngơi.
8
Sáng thứ Hai, giáo viên chủ nhiệm tổ chức họp phụ huynh.
Một là để phê bình vụ cả lớp chơi điện thoại bị phát hiện.
Hai là để làm rõ chuyện Viên Nghệ San từng phát lì xì trong group lớp, và yêu cầu hoàn trả tiền.
Vì suốt ba năm qua cô ta đã tiêu xài quá nhiều tiền từ thẻ đen.
Tôi không chần chừ, lập tức nhờ luật sư truy thu toàn bộ số tiền.
Để trả được nợ, cả gia đình Viên Nghệ San phải có mặt tại buổi họp phụ huynh.
Bố cô ta đành ép con gái lên bục giảng làm bản kiểm điểm, đồng thời xin mọi người trả lại tiền.
Cuối cùng, Viên Nghệ San bẽ bàng rời khỏi bục giảng, không thể chấp nhận việc mình rơi từ “trên mây” xuống đáy xã hội.
May mắn là các phụ huynh đều thông cảm, gom góp trả lại gần tám mươi triệu.
Mẹ Viên Nghệ San nhiều lần đến cầu xin tôi tha thứ.
Nhưng đáng tiếc, khi họ đuổi con trai tôi ra khỏi nhà, bắt nó sống chen chúc trong căn phòng 10 mét vuông thì họ đâu có mềm lòng?
Kết quả cuối cùng là — Viên Nghệ San đành ngậm ngùi cầu xin giáo viên cho nộp đơn xin học bổng hỗ trợ học sinh nghèo, hy vọng được ở lại tiếp tục học để thay đổi cuộc đời.
Nhưng giáo viên chỉ biết lắc đầu, nói hồ sơ đã nộp lên rồi, giờ không thể rút lại.
Không bao lâu sau, cô ta bị ba mình đón về quê để xoay sở tiền bạc.
Từ một cô gái từng trèo ra khỏi núi, vì lựa chọn sai lầm, cô ta lại tự đẩy mình vào một ngọn núi khác sâu hơn — và biến mất hoàn toàn khỏi ngôi trường.
Ngày kết thúc buổi họp phụ huynh, vì sợ môi trường hiện tại ảnh hưởng đến việc học của Lý Hạc Huyên, tôi và chồng đã quyết định chuyển trường cho con.
Cùng lúc đó, hai vợ chồng tôi cũng kết thúc cuộc sống giả làm học sinh chuyển lớp.
Dù gì thì ba nó cũng bận cả ngày ở trường dạy kèm con học, tan học lại vác balo đến công ty làm tổng tài lạnh lùng — nhưng ngoại hình lại y như “trai bao cơm hộp”.
Những ngày qua thực sự vất vả đến mức tôi bắt đầu thấy xót thay cho anh ấy.
Lý Tri Hành nắm tay tôi lại trên sân trường, khẽ nói:
“Gia đình và sự nghiệp đều phải cân bằng, như vậy mới làm gương được cho cục xá xíu nhà mình.”
Tôi lập tức hất tay anh ấy ra, nhập vai cực nhanh:
“Bạn học ơi, làm ơn giữ khoảng cách. Đây là trường học, cấm yêu sớm đó!”
Lý Tri Hành cũng cực kỳ phối hợp, đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, nghiêm túc đáp:
“Bạn học Phương Hạ, học lực yếu kém thế mà còn mơ tưởng yêu đương. Có vẻ tôi phải kèm riêng cậu học buổi tối thôi.”
Dưới ánh hoàng hôn, gia đình ba người chúng tôi vui vẻ khoác ba lô rời khỏi cổng trường.
Chỉ là — trên không trung đột nhiên vang lên một giọng máy móc mà chỉ tôi và Lý Tri Hành nghe được:
“Thưa hai ký chủ, thời gian ở lại bên cạnh Lý Hạc Huyên không cố định. Hai người có thể biến mất bất cứ lúc nào. Xin hãy chuẩn bị tâm lý cho việc chia ly.”
Tôi khựng lại, lòng thoáng chút chùng xuống.
Nhưng Lý Tri Hành nhẹ nhàng siết tay tôi, ánh mắt ấm áp đầy vững vàng.
Vì thế, hai đứa tôi bắt đầu lần lại toàn bộ hành trình học hành của con trai, từ tiểu học mà điều tra kỹ từng bước.
Tôi khẽ mỉm cười, gọi to tên thằng ngốc nhà mình:
“Lý—”
Nó quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Sao thế mẹ?”
Chưa kịp nói gì, tôi đã xúc động đến bật khóc.
Vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi, tôi vừa sụt sùi vừa ôm lấy nó, nghiêm túc dặn dò:
“Nếu một ngày nào đó mẹ và ba con không còn ở đây nữa… con nhất định phải đặt bản thân lên hàng đầu, nghe chưa?”
Nó cười, còn chọc tay vào bọng nước mũi của tôi, ánh mắt lại mang chút cưng chiều:
“Biết rồi mà mẹ. Đi thôi, con mời mẹ đi ăn xiên nướng!”
Hai mươi năm sau, tôi với Lý Tri Hành đã bắt đầu… trông cháu.
Mà mãi chẳng thấy mình “biến mất” như lời hệ thống đã cảnh báo.
Thỉnh thoảng trông cháu đến phát mệt, tôi lại ngửa cổ lên trời mà gào to:
“Khi nào mới chịu mang cái thân già của tôi với Lý Tri Hành đi hả?!”
Đáp lại tôi luôn là một khoảng im lặng dài…
Tôi ngờ vực quay sang hỏi:
“Này, có khi nào tụi mình bị hệ thống quên luôn rồi không?”
Lý Tri Hành thản nhiên đẩy xe em bé, giọng bất đắc dĩ:
“Có vẻ vậy thật rồi.”