Chương 12 - Bà Chỉ Được Cái Danh Làm Mẹ

Họ dẫn tôi lên tầng cao nhất, nói rằng bà nội đang nằm đó nghỉ ngơi. Nhưng ngay khi tôi vừa bước vào căn phòng, một lực đẩy mạnh bất ngờ từ phía sau khiến tôi loạng choạng. Trong giây lát, tôi nhận ra bàn tay em trai và ánh mắt lạnh lẽo của em gái, của em trai, và của… mẹ ruột.

Tôi ngã xuống từ tầng cao nhất, cảm giác không trọng lượng bao trùm lấy tôi. Trước khi chạm đất, tâm trí tôi chỉ còn lại một suy nghĩ: Tại sao?

Thì ra, lòng tham và sự tàn nhẫn của họ đã vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng. Tôi từng nghĩ, dứt bỏ và rời xa là đủ để giải thoát mình, nhưng không ngờ họ còn quyết tâm hủy diệt cả mạng sống của tôi.

4

Tôi giật mình choàng dậy từ cơn ác mộng, cảm giác đau đớn từ tứ chi lan đến cả tim gan. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, còn hơi thở thì gấp gáp, hỗn loạn.

Mọi thứ trong mơ chân thực đến mức ám ảnh, như thể tôi đã thực sự trải qua. Tay tôi run run ôm lấy ngực, ánh mắt trong bóng tối lạnh lẽo như phủ một tầng sương mù đầy ác ý.

Lúc đó, tôi đã nghĩ: thay vì chạy trốn khỏi viễn cảnh kinh hoàng đó, chi bằng tôi đối đầu và triệt hạ họ trước khi tai họa ập đến. Nhưng trước hết, tôi cần kiểm chứng liệu ký ức trong giấc mơ có thật hay không.

Ngày mai là sinh nhật lần thứ sáu mươi của bà nội – ngày mà trong mơ đã khắc sâu vào trí nhớ tôi.

Ở quê, người già mừng thọ đều tổ chức tiệc lớn, bà nội tôi cũng không ngoại lệ. Hôm ấy, bố mẹ tôi lo tiếp khách bên ngoài, còn bà nội trò chuyện với những vị khách thân thiết trong phòng. Tôi, như thường lệ, bị giao nhiệm vụ chăm em trai và em gái, kiêm luôn việc bưng trà rót nước.

Nhìn thấy góc phòng chất đầy quà cáp và một dãy chai rượu, tôi chỉ lặng lẽ liếc qua, lòng bình thản như không.

Khi buổi tiệc bắt đầu, mẹ dành riêng một bàn nhỏ trong phòng cho em trai và em gái. Trước khi đi, bà không quên nhắc tôi: “Trông chừng chúng nó cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì!”

Thế nhưng, trong lúc tôi ra ngoài uống nước vì bị nghẹn, tiếng vỡ của bình sứ đột ngột vang lên từ trong phòng. Theo sau là giọng mẹ đầy trách cứ: “Tiểu Vân! Mày ở đâu? Đã bảo trông em mà mày đi đâu?”

Tôi đứng bên ngoài, siết chặt cốc nước trong tay, hít một hơi thật sâu trước khi bước vào. Vừa thấy tôi, mẹ lập tức kéo mạnh tay áo, chỉ vào những mảnh bình vỡ và quả bóng rổ lăn giữa vũng rượu: “Mày làm cái gì mà để chúng nó phá như thế này? Mày không nghe tao dặn à?”

Nói rồi, bà nhéo tai tôi, giọng chua chát: “Mày chỉ được cái vô dụng! Bảo trông em một chút mà không xong, mày còn làm được gì trong đời?”

Tai tôi đau nhói, nước mắt cứ thế chảy dài. Tôi nghẹn ngào: “Con chỉ ra ngoài uống nước vì bị nghẹn…”

Nhưng mẹ không để tôi giải thích. Bà quát lên: “Mày nhất định phải uống nước ngay lúc đó à? Đợi cho em mày ăn xong rồi đi uống, mày sẽ chết vì nghẹn sao?”

Tiếng bà lớn đến mức những người bên ngoài cũng nghe thấy. Một người quen bước vào, vội can ngăn: “Thôi nào, không phải lỗi của con bé. Hôm nay là ngày mừng thọ, đừng làm ầm ĩ.”

Chỉ khi đó mẹ mới buông tay tôi, để lại lời chửi mát trước khi quay ra.

Tai tôi rát buốt, nhưng lòng còn lạnh hơn. Cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn khớp với những gì tôi đã thấy trong mơ.

Điều này khiến tôi nhận ra, giấc mơ kia không chỉ là sự tưởng tượng, mà có lẽ là lời cảnh báo cho một tương lai đen tối đang đến gần.

5

Cả mùa hè, tôi răm rắp nghe theo lời cha mẹ, hết lòng chăm sóc em trai em gái. Tôi không còn tỏ thái độ khó chịu, mà thay vào đó là sự dịu dàng đến mức kỳ lạ. Sáng sớm, tôi làm bữa sáng, dẫn chúng đi chơi, trưa lại đưa về ăn cơm.