Chương 2 - Áo Khoác Của Ai
Sau đó bà quay sang Đoạn Duệ: “Tiểu Đoạn, vừa hay mẹ con đi công tác, tối nay con sang nhà bác ăn cơm nhé.”
Đoạn Duệ gật đầu đồng ý ngay, sảng khoái vô cùng.
Khuôn mặt đáng ghét ấy hơi nhấc lên, còn cố tình nhướng mày với tôi.
Có ý gì đây?
Khóe miệng tôi co giật, anh ta muốn uy hiếp tôi sao?
Được thôi.
Xem ai uy hiếp được ai.
Tôi đi theo sau Đoạn Duệ, trong lòng vừa đi vừa vẽ vòng tròn nguyền rủa anh ta.
6 May mà Đoạn Duệ không lỡ miệng.
Tôi cắm cúi ăn cơm trắng, an toàn vượt qua bữa tối.
Ngay lúc Đoạn Duệ đứng dậy, tôi đã nhanh như chớp lao tới bên cạnh anh ta.
Mẹ tôi bày ra dáng vẻ “mẹ rất hiểu chuyện”, mở điện thoại nhìn một cái:
“Ôi chao, Miêu Miêu, dì Ngô hẹn mẹ đi nhảy quảng trường, mẹ đi trước nhé.”
Nói xong, bà vội vàng đi ra cửa.
Rồi lại ngoái đầu, lén giơ ngón cái với tôi:
“Tiểu Đoạn, con nhớ chăm sóc Miêu Miêu nhé, nó nhát lắm, chẳng dám ở nhà một mình đâu.”
Tôi: …
Cứu với, con chỉ muốn tiễn anh ta đi nhanh thôi mà.
Mẹ làm gì mà tốc độ như gió vậy chứ!
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Chỉ còn nghe tiếng vải áo sột soạt.
Tôi quay đầu nhìn.
Mới nhận ra, trên người Đoạn Duệ lúc này chính là chiếc áo khoác đen hôm đi tàu cao tốc.
Hình ảnh anh ta khoác vai anh chàng kia lại hiện ra trong đầu tôi.
Ngay lập tức, linh cảm lóe sáng.
Tôi nhếch môi cười đầy gian xảo, nhìn Đoạn Duệ khiêu khích:
“Tôi biết rồi, anh có một bí mật khó nói.”
Anh ta khẽ bật cười, cúi xuống sát tôi:
“Em biết à? Tôi có bí mật gì?”
Tôi thở dài, mỉm cười vỗ vai anh ta.
“Nếu muốn tôi giữ kín giúp anh, vậy thì đi rửa bát đi.”
Đoạn Duệ gần như không do dự, xoay người bưng bát đĩa vào bếp.
Nếu coi câu vừa rồi là một phép thử,
Thì phản ứng của Đoạn Duệ càng khiến tôi chắc chắn hơn về phán đoán của mình.
Anh ta nhất định đang giấu một bí mật không thể nói ra.
Nắm được điểm yếu của bạn trai cũ…
Cảm giác này thật sự quá sảng khoái!
Ha ha ha ha ha——
7 Điện thoại reo một tiếng.
Là mẹ gọi. Tôi theo phản xạ bắt máy.
“Miêu Miêu, tối nay mẹ với dì Ngô chơi mạt chược thâu đêm, nên không về đâu nhé.”
Giọng mẹ bỗng nhẹ lại: “Tối nay con với Tiểu Đoạn cứ thoải mái tận hưởng thế giới hai người đi.”
Cúp máy xong, tôi tức đến mức xoay tròn tại chỗ.
Ngay sau đó, một luồng nóng ập lên mặt.
Bây giờ đã mười một giờ rưỡi đêm.
Bạn trai cũ Đoạn Duệ thản nhiên ngồi trên sofa nhà tôi, vắt chân, nhìn tôi với vẻ cười như không cười.
Y như đang ngắm một con khỉ trong sở thú.
Không phải chứ.
Rõ ràng người đang nắm thóp phải là anh ta, thế mà tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?
Chỉ là… đúng là xấu hổ thật.
Tôi biết mẹ thoáng, nhưng không ngờ lại thoáng đến mức này.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đi cũng dở, ở cũng không xong.
Trong đầu chỉ toàn nghĩ — giá mà mình là con rùa thì tốt, giờ chui vào mai trốn luôn.
Sau khi hít sâu mấy lần, do dự thật lâu, tôi mới ngẩng lên.
Không biết từ lúc nào, Đoạn Duệ đã đứng ngay trước mặt.
Khi tôi bất ngờ ngẩng đầu, môi lại lướt qua đúng yết hầu anh ta.
Cùng lúc yết hầu trượt lên xuống, anh ta cúi xuống nhìn tôi.
“Miêu Miêu, em nói xem, bác gái có ý gì vậy?”
“Ôi trời, chuyện này mà anh cũng không hiểu.”
Tôi lanh trí, lập tức đẩy anh ta về phía cửa.
“Cái gọi là thế giới hai người, tức là mỗi người có một thế giới độc lập. Ý mẹ tôi là anh về nhà đi, đừng có ở lì trong nhà tôi.”
“Vậy thì tiếc quá rồi.” Đoạn Duệ dừng bước, tôi đẩy mãi không nhúc nhích.
“Tôi không mang chìa khóa, chẳng về nhà được.”
Tôi chết lặng, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ — đánh ngã thằng này!
Nhưng tôi hèn.
Đoạn Duệ nhìn chằm chằm, cười càng lúc càng đểu: “Hơn nữa, theo tôi hiểu thì ‘thế giới hai người’ nghĩa là ở cùng một không gian, rồi… làm vài chuyện gì đó.”
Tôi cười ha ha lấy lệ, lùi hẳn hai bước, ngửa mặt nhìn trần nhà:
“À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Anh nói cũng đúng, ý mẹ tôi là bảo chúng ta chơi Minecraft chung đấy.”
Đoạn Duệ: …
8 Tôi lập tức lên game, mở phòng.
Rồi kéo Đoạn Duệ vào.
Không ngờ càng chơi càng hăng.
Đến năm giờ sáng, hai đứa tôi đã xây xong một căn biệt thự ven biển.
Quá đỉnh!
Tôi cũng chẳng nhớ mình ngủ gục từ lúc nào.
Khi mở mắt, phát hiện mình đang dựa vào vai Đoạn Duệ.
Anh ta còn choàng tay qua eo tôi, hơi thở đều đặn.