Chương 7 - Áo Da Người

“Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nửa đêm đi tìm ông ấy, ai ngờ lại thấy ông ấy… lột da của ông nội.”

 

Kỳ Dương ôm đầu, cố gắng siết chặt mái tóc.

 

“Trong căn phòng của ông ấy còn treo rất nhiều tấm da người, giữa phòng còn có một tủ đông, bên trong là một người phụ nữ…”

 

Tôi sững sờ đứng đó, người phụ nữ trong tủ đông…

 

Chẳng lẽ là bạn gái trước kia của chú Hai?! Nhưng hai năm trước chẳng phải đã chôn cất rồi sao? Chính ông nội là người tự tay làm việc đó!

 

Chẳng lẽ ngay từ lúc đó, ông nội đã…

 

Lúc đó, chú Hai khăng khăng bắt ông nội dùng cấm thuật để cứu cô gái kia. Cuối cùng, cũng vì việc này mà ông với chú Hai cắt đứt quan hệ, từ đó về sau chỉ cần ông nội ở nhà, chú Hai tuyệt đối không xuất hiện.

 

Bây giờ nghĩ lại…

 

Không phải ông không tới, mà là từ lúc đó, họ đã là một người, không thể nào xuất hiện cùng lúc!

 

Kỳ Dương thở dài:

 

“Ông ấy phát hiện ra tôi. Tôi không còn cách nào khác phải trốn đi. Tôi định báo cảnh sát, nhưng lại sợ cảnh sát phát hiện việc chúng ta mua bán da người…

 

Tôi cũng muốn quay về nói với em, nhưng sợ kéo em vào sẽ gặp nguy hiểm.”

 

Tôi ngồi bệt dưới đất, chớp chớp mắt.

 

“Vậy… ý anh là… từ trước đến giờ ông nội đều là…”

 

“Đúng vậy.”

 

“Trong hai năm qua, ông nội luôn là giả.”

 

Kế hoạch của ông ta, bắt đầu từ hai năm trước.

 

Việc thu nhận đệ tử chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch.

 

Hoặc là Kỳ Dương thỏa hiệp, trở thành công cụ giết người của ông ta, hoặc là bỏ trốn, trở thành kẻ thế thân.

 

9.

 

Đêm thật tĩnh lặng, Kỳ Dương bảo tôi cắn chặt cánh tay cậu, để những tiếng nức nở của tôi không thoát ra ngoài.

 

Tôi khóc đến mức gần như ngất đi.

 

Chúng tôi ở trong hang bùn chờ suốt một đêm, quả nhiên không có cảnh sát nào đến.

 

Từ Giang thật sự đã bị thiêu cháy, danh tính, gương mặt, cả điện thoại và giấy tờ của anh ấy đều nằm trong tay chú Hai.

 

Ông ta dùng danh tính của chính mình để lên kế hoạch tất cả, rồi dùng danh tính của Từ Giang để đổ hết mọi tội lỗi lên Kỳ Dương.

 

Kín kẽ không một kẽ hở.

 

Chỉ tiếc rằng trời có mắt, cấm thuật là giả, ông ta không thể cứu sống cô gái ấy, nhưng tiếc thay quá nhiều người vô tội đã phải bước xuống suối vàng.

 

“Hôm đó ở nhà xác, người đưa giấy cho em là anh đúng không?”

 

Kỳ Dương gật đầu: “Khi biết em bị đưa đến đồn cảnh sát, anh đã âm thầm theo dõi em. Cho đến ngày hôm đó, anh nhìn thấy em bước vào, sau đó viên cảnh sát kia cũng vào theo.”

 

“Chính hắn đã đánh ngất em, dường như muốn khiến em tin rằng hung thủ là người khác. Anh thấy không ổn, nên đã lén nhét tờ giấy cho em.”

 

Chỉ là không ngờ... hắn cũng là một thân phận giả.

 

“Chúng ta còn cách nào không?”

 

Tôi níu lấy Kỳ Dương: “Không thể cứ ngồi chờ chết thế này, bây giờ cả anh và em đều bị hủy hoại, còn ông ta thì vẫn ở ngoài kia!”

 

Kỳ Dương im lặng một lúc. Cậu đã quen với những ngày tháng sống trong bóng tối, nhưng có lẽ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, cậu vẫn thở dài:

 

“Nếu chúng ta yêu cầu cảnh sát điều tra lại vụ án ông nội chết hai năm trước, có thể bắt được ông ta. Nhưng mà...”

 

Anh lắc đầu, nắm chặt tay.

 

“Ông ta vẫn còn danh tính của Từ Giang.”

 

“Vậy nếu chúng ta hủy luôn danh tính của Từ Giang thì sao?”

 

Tôi nắm chặt điện thoại, nhớ đến đoạn video và lập ra một kế hoạch tuyệt vời...

 

Một kế hoạch có thể khiến cả ông ta và chúng tôi cùng nhau tan biến.

 

Kỳ Dương dẫn tôi trốn trong hang động cả ngày mà may mắn không bị phát hiện, hầm ngầm đã bị dọn sạch, xác của Từ Giang không biết đã bị chôn ở đâu.

 

Chúng tôi lợi dụng bóng đêm lẻn về tiệm. May mà trước đó, tấm da “Từ Giang” vẫn còn ở đó, Kỳ Dương lấy đi tấm da cùng một số công cụ khác.

 

Chúng tôi trốn trong một căn nhà hoang ở vùng quê suốt nửa tháng. Hầu như ngày nào Kỳ Dương cũng sửa lại tấm da người kia, mùi tanh nồng ngày ngày ngập tràn trong không gian.

 

Tôi tìm thức ăn ở vườn rau xung quanh, nhưng mỗi khi nhìn tấm da người được ngâm trong nước thuốc mềm nhũn ra, tôi gần như nôn sạch những gì vừa ăn.

 

Cho đến nửa tháng sau, Kỳ Dương xuất hiện trước mặt tôi với tấm da đã khoác lên người.

 

Đó là hình dáng của chú Hai.

 

10.

 

Ngày hôm sau, Kỳ Dương đã ra đầu thú.

 

Đó là một lời nói dối mà chúng tôi đã mất nửa tháng để dựng lên. Cậu kể với cảnh sát rằng cậu đã tranh cãi với ông nội, và trong lúc không kiềm chế được, đã lỡ tay giết chết ông.

 

Cậu biết tôi đã báo án mất tích, vì vậy những ngày qua cậu luôn lo lắng, cuối cùng quyết định đến đầu thú.

 

Về phương thức gây án và nơi chôn xác, cậu yêu cầu Từ Giang phải có mặt, thì cậu mới chịu khai.

 

Lời nói dối của chúng tôi có thể có lỗ hổng, nhưng đủ để kéo dài thời gian.

 

Khi cảnh sát gọi điện thoại tới, tôi biết rằng bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.

 

Tại sở cảnh sát, tôi gặp Từ Giang với ánh mắt đầy kinh ngạc, cùng với Kỳ Dương tạm thời bị giam giữ. Chỉ cần Kỳ Dương ở đây, cậu sẽ an toàn.