Chương 2 - Áo Da Người

Lưng tôi lạnh toát, rùng mình hít một hơi sâu.

 

“Ý anh là…”

 

“Đúng vậy.”

 

“Hung thủ đã lột da nạn nhân khi họ còn sống.”

 

Sự tàn nhẫn này khiến bụng tôi cuộn trào, trong làng mổ heo cũng chưa từng thấy ai độc ác đến thế.

 

“Nhưng cô nhìn đây…”

 

Anh ta chỉ vào góc của màn hình giám sát, đến tận 3 giờ sáng.

 

Một bóng người bất chợt xuất hiện.

 

Từ Giang nhanh chóng dừng lại, rồi phóng to, phóng to thêm lần nữa.

 

Trên màn hình mờ ảo, hiện ra hình ảnh một người đội mũ, cằm nhọn, mắt một mí.

 

Anh ta ném qua cho tôi một tấm ảnh...

 

Một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc xoăn, ngũ quan trên khuôn mặt trùng khớp với người trên màn hình.

 

“Sau khi nạn nhân chết, khuôn mặt của cô ấy lại xuất hiện trên camera giám sát.”

 

“Khả năng duy nhất…”

 

Tôi lạnh sống lưng, hít thở khó nhọc rồi cất lời.

 

“Khả năng duy nhất là hung thủ đã mặc da của nạn nhân.”

 

Từ Giang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi.

 

“Cô Đào Mạn, bây giờ cô cần phải hợp tác với chúng tôi trong quá trình điều tra, hỗ trợ cho đến khi vụ án kết thúc.”

 

“Hiện tại, nghi phạm số một mà chúng tôi đang nhắm tới…”

 

“Chính là cậu em nuôi của cô, Kỳ Dương.”

 

3.

 

Tôi không biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát như thế nào.

 

Rõ ràng là giữa trưa, nhưng cơ thể tôi không ngừng cảm thấy lạnh toát, những gương mặt qua lại xung quanh đều giống như những người giấy biết động đậy.

 

Kỳ Dương chính là “quái nhân lột da” sao?

 

Không phải không có khả năng. Quá khứ của cậu ấy, không ai trong chúng tôi biết, thậm chí còn không biết vì sao một người khỏe mạnh, tay chân lành lặn lại trở thành kẻ lang thang trên đường phố.

 

Vậy ông nội tôi, có khi nào là chính cậu ấy đã đưa ông đi?

 

Từ Giang đưa cho tôi một tấm thẻ, bảo tôi đến nhà xác trong thành phố, nơi có một số thi thể của các nạn nhân.

 

Có lẽ qua cách lột da, tôi có thể nhận ra điều gì đó.

 

Dù đã quen nhìn những thứ này từ nhỏ, nhưng khi thực sự đối diện với những thi thể đẫm máu, tôi vẫn không kiềm chế được cơn buồn nôn.

 

Từ đỉnh đầu xuống đến bắp chân, máu đã khô lại trên da, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng sợi cơ.

 

Đôi mắt của nạn nhân như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, xám xịt, trợn trừng nhìn tôi.

 

Cố kìm nén cảm giác oái oăm này, tôi cúi xuống nhìn kỹ phần da còn sót lại trên cánh tay thi thể, gần như không có mảnh nào.

 

Điều đó chứng tỏ, tấm da người đã bị lột một cách hoàn hảo, không có chút tì vết.

 

Cảm giác lạnh lẽo len lõi vào tận xương tủy, tôi từ từ đứng dậy.

 

Đây chắc chắn là… tay nghề của ông nội tôi.

 

Chưa kịp suy nghĩ thêm, sau lưng tôi bất ngờ vang lên tiếng bước chân dồn dập, chưa kịp quay lại, mọi thứ bỗng nhiên quay cuồng.

 

Phần sau đầu đau nhói, tôi ngã gục xuống đất.

 

Khi tỉnh lại, đầu tôi sưng vù, đau nhức đến choáng váng.

 

Trong tay tôi còn nắm chặt một mảnh giấy…

 

“Cẩn thận với Từ Giang, những thứ hắn cho cô xem đều là giả!”

 

Trong đầu tôi như có tiếng gào thét điên cuồng, cùng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên...

 

“Từ Giang.”

 

“A lô...”

 

“Sao rồi? Xem chưa? Có phải tay nghề của nhà cô không?”

 

Tôi không hiểu tại sao anh ta lại tin tưởng tôi đến vậy. Nếu thực sự là Kỳ Dương làm, làm sao tôi có thể thừa nhận thẳng thừng như vậy được?

 

Hoặc có lẽ, anh ta hiểu rõ mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Dương, anh ta biết tôi ghét cậu ấy?

 

Nhìn mảnh giấy trong tay, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi tột độ.

 

Mối dây liên kết giữa tôi và Kỳ Dương bắt nguồn từ nửa năm trước, khi tôi phát hiện cậu ấy ăn cắp một chiếc áo của tôi, nghĩ rằng cậu là kẻ biến thái, tôi tức giận cầm đá ném vào cậu ấy.

 

Kết quả là cậu ta ngốc nghếch không biết tránh, bị ném trúng hốc mắt, suýt nữa thì hỏng luôn con mắt đó.

 

Ông nội tức giận mắng tôi một trận, bắt tôi quỳ gối suốt một tiếng đồng hồ.

 

Từ đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau lần nào.

 

Nếu cậu ấy thật sự là kẻ lột da, tôi sẽ không ngần ngại mà giao cậu cho cảnh sát, và nếu việc ông nội mất tích có liên quan đến cậu, tôi nhất định sẽ tự tay kết liễu cậu ấy.

 

Nhưng giờ mảnh giấy này, là ai đã đưa cho tôi, đây lại trở thành một bí ẩn mới.

 

Tôi ghé qua siêu thị mua túi đá chườm, rồi bắt xe về nhà. Vừa mở cửa tiệm, tôi đã sững sờ.

 

Trong chiếc tủ đông trước cửa, không biết từ khi nào đã có một bộ quần áo nguyên vẹn, nằm yên lặng như một cái xác.

 

Chiếc áo da người này...

 

Là gương mặt của Từ Giang!

 

4.

 

Khi nào thì bộ da người này xuất hiện ở đây? Chú hai vừa mới đi không lâu, có phải là lúc giữa chừng?

 

Ông nội đã trở về? Hay là… Kỳ Dương?

 

Bộ da người nằm phẳng phiu, như một miếng bánh hơi khô, với hai lỗ sâu không thấy đáy.

 

Dù đã quen nhìn những thứ này từ nhỏ, nhưng giờ đây, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn.