Chương 6 - Áo Cưới Và Những Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nhưng không sao, không có Cẩm Tú Phường thì còn Phù Quang Các. Chỉ là người không biết, thợ thêu của Phù Quang Các đâu kém Cẩm Tú Phường, chỉ thua ở chỗ vị chưởng quỹ bên đó thật thà, không khéo miệng bằng Tô Vân.”

“Nói không chừng, nàng ta còn dùng thân thể để quyến rũ khách……”

Sắc mặt Thẩm Ý lập tức tối sầm.

Chưa nghe hết câu, nàng đã giáng thẳng một cái tát vào mặt Tống Thiên Vũ.

Bị đánh bất ngờ, Tống Thiên Vũ sững lại, theo phản xạ muốn đánh trả.

Nhưng vừa nhận ra thân phận của Thẩm Ý, nàng mới miễn cưỡng thu tay, còn cố nặn vài giọt nước mắt tỏ ra ấm ức.

“Thẩm tiểu thư, sao người lại đánh ta? Ta đã làm gì sai?”

Thẩm Ý dùng khăn chậm rãi lau tay, đẩy nàng ta sang một bên.

Thấy ta không bị thương, nàng mới thở phào.

“Bản tiểu thư không phải kẻ mù mắt. Cẩm Tú Phường phải đóng cửa, các người rõ nhất lý do là gì.”

“Một cái tát này, ta đánh vì ngươi xúi giục chia rẽ, kích động thợ thêu làm loạn. Cũng đánh vì ngươi mở miệng toàn lời bẩn thỉu mà vu hãm người khác.”

Sắc mặt Tống Thiên Vũ khựng lại.

“Thẩm tiểu thư, sao lại gọi là chia rẽ? Là Tô Vân vô tình, không nghĩ tới thân thể các thợ thêu, bắt họ thức đêm làm việc. Mọi người chỉ muốn tăng chút lương tháng, như vậy cũng là sai sao?”

Thẩm Ý cười nhạt, ánh mắt như đóng băng.

“Thật đúng là rừng lớn thì loài chim nào cũng có. Tô chưởng quỹ trả cho các người mỗi tháng năm mươi lượng bạc, cộng thêm thưởng vặt trong năm, mỗi người đều có thể nhận hơn một nghìn lượng.”

“Ta hỏi các người — ở Lạc Thành này, có bao nhiêu chủ phường đủ sức trả nổi mức lương ấy?”

8

Lời ấy vừa dứt, dân chúng đứng xem đều kinh hãi.

“Gì cơ? Hơn một nghìn lượng? Chừng đó đủ cho cả nhà ta sống vài năm rồi. Con trai ta làm phu ở bến thuyền, một tháng vất vả cũng chỉ kiếm nổi mười lượng. Đám thợ thêu này khẩu vị lớn đến thế sao?”

“Bị các nàng nói mà ta suýt hiểu lầm Tô chưởng quỹ. Tô chưởng quỹ đối đãi tử tế như vậy, họ còn dám đâm sau lưng nàng. Nếu ta là Tô chưởng quỹ, quanh mình cũng không thể giữ loại bạch nhãn lang này!”

Dân chúng xì xào chỉ trỏ, còn thợ thêu thì mặt đỏ bừng, chẳng khác nào bị xử tội giữa chợ.

Tống Thiên Vũ trừng lớn mắt nhìn Thẩm Ý, ngạc nhiên vô cùng.

“Thẩm tiểu thư, Tô Vân đã làm hỏng áo cưới của người, sao người còn bênh nàng? Lẽ nào… người được Quốc công đại nhân phái đến để nâng đỡ nàng?”

Giọng điệu nàng ta đầy châm biếm, không quên ngầm ám chỉ quan hệ giữa ta và Quốc công phủ.

Thẩm Ý hừ lạnh, nhìn nàng ta như nhìn một tên hề nhảy nhót.

“Các vị có lẽ không biết, ta từ nhỏ lớn lên ở Giang Nam, còn Tô Vân — chính là giao hữu thân thiết nhất của ta thuở ấu thời.”

“Tính tình nàng thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết. Nay có kẻ dám bắt nạt nàng, ta đương nhiên phải đứng ra bảo vệ.”

Sắc mặt Tống Thiên Vũ tái nhợt, đến mức đánh rơi cả túi hành lý.

Thẩm Ý tiếp lời, giọng bình thản nhưng mỗi câu đều như búa tạ gõ vào lòng người.

“À đúng rồi, có lẽ các người rất thắc mắc, tại sao nàng ấy không hề chớp mắt đã bán rẻ Cẩm Tú Phường.”

“Phải, Cẩm Tú Phường là thêu phường đứng đầu Lạc Thành, nhưng chừng ấy doanh thu, ở mắt nhà họ Tô — nhà phú thương lớn nhất Giang Nam — chẳng đáng là gì.”

Nghe đến đây, mọi người lập tức hiểu ra.

Người kích động nhất chính là Uyển Nương.

“Chẳng lẽ… Tô chưởng quỹ là tiểu thư của Tô gia — nhà giàu nhất Giang Nam……”

Thẩm Ý nắm lấy tay ta, kiêu hãnh gật đầu.

“Tất nhiên. Nếu không phải vì đi cùng ta nhận thân, A Vân đã chẳng tới Lạc Thành, càng không mở Cẩm Tú Phường. Cũng chỉ có đại tiểu thư Tô gia mới có bản lĩnh biến một thêu phường vô danh trở thành đệ nhất Lạc Thành chỉ trong ba năm.”

Tô gia bạc vạn cuộn, sản nghiệp trải khắp Đại Càn.

Một Cẩm Tú Phường, đối với Tô gia mà nói, thật sự chẳng đáng nhắc đến.

Bởi năm ta sáu tuổi, phụ thân đã giao cho ta cửa hiệu đầu tiên để rèn luyện.

Chút tổn thất hôm nay chẳng qua như gãi ngứa qua lớp giày.

Uyển Nương kinh hãi đến mức quỳ sụp xuống đất, dẫn đầu cầu xin tha thứ.

“Đông gia, là chúng ta nhất thời hồ đồ, mới bị Tống Thiên Vũ xúi giục.”

“Nếu người chịu tiếp tục quản lý Cẩm Tú Phường, chúng ta tuyệt đối sẽ không còn dị tâm. Cho dù người có muốn giảm lương tháng của chúng ta, chúng ta cũng không dám oán một lời. Xin người đừng đuổi chúng ta đi, hãy giữ chúng ta lại!”

Ta cau mày, định đỡ nàng dậy, nhưng nàng như hóa đá, chẳng buồn nhúc nhích.

“Uyển Nương, ba năm quen biết, ngươi hẳn hiểu tính ta.”

“Gương vỡ khó lành. Một khi đã sinh phản tâm, dù chỉ một lần, ta cũng không bao giờ dung thứ. Huống hồ, ba ngày trước ta đã cho các ngươi cơ hội.”

Thấy ta mềm không được, cứng cũng chẳng lay, sự bất mãn dần hiện trên gương mặt nàng.

“Tô Vân, ta mới là người đi theo ngươi lâu nhất. Nhưng ngươi đối xử với ta thế nào? Nếu ngươi để tâm đến ta thêm một chút, sao ta có thể bị Tống Thiên Vũ lôi kéo?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)